Xương cốt.

Đó là một đoạn xương trắng như tuyết, trên đó không thấy chút máu nào, chỉ còn lại xương cốt màu trắng nhạt âm u, như thể bị người ta ra sức mút lấy, thậm chí còn bị lăn qua lăn lại, cắn gặm, có thể thấy rõ dấu răng tinh tế hằn trên đó.

Trong phòng ngủ của họ sao lại xuất hiện loại đồ vật này?

Đồng tử Cố phu nhân co rút mạnh, theo bản năng lui chân về sau, má bà ta thịt mềm run rẩy, duỗi tay đẩy tỉnh Cố Quân đang ngủ say bên cạnh.

Cố Quân đưa tay che mắt, nói: “Lại sao vậy? Sáng sớm mà…”

Sắc mặt Cố phu nhân trắng bệch nhìn ông ta, ngón tay chỉ xuống thảm: “Xương cốt……”

“Xương cốt? Xương cốt gì?” Cố Quân ngồi dậy, nói: “Em nói cái gì vậy?”

Sau đó nhìn theo ánh mắt của Cố phu nhân, ông ta liếc mắt một cái liền thấy đoạn xương trắng như tuyết trên mặt đất, “A” một tiếng, nói: “Em tối qua ở trong phòng ngủ gặm xương sao?”

Cố phu nhân: “…”

Bà ta nói: “Xương đó không phải em gặm, sáng nay vừa mở mắt đã thấy nó rồi.”

Cố Quân vuốt cằm, nói: “Chẳng lẽ là Thanh Đình?”

“Thanh Đình mới không gặm xương!” Cố phu nhân tức giận.

Cố Quân uể oải ngáp một cái, lại nằm xuống, nói: “Có thể là hôm nào đó em hoặc anh gặm xương, không cẩn thận đánh rơi trong phòng… Anh ngủ thêm chút nữa, lát ăn sáng thì gọi.”

Tiếng hít thở của ông ta dần chậm lại, rất nhanh đã ngủ lại.

Trong phòng ngủ thoáng cái trở nên yên tĩnh vô cùng, Cố phu nhân không chớp mắt nhìn chằm chằm đoạn xương trên mặt đất, ánh mắt ngày càng trầm, bình tĩnh nhìn vài phút, lúc này mới dời mắt đi, tránh đoạn xương đó, mang giày ra ngoài.

Khi bà ta từ phòng ngủ đi xuống lầu, liền nghe thấy từ hướng phòng bếp truyền đến tiếng xì xầm, bà ta đi đến, mới phát hiện người làm trong nhà phần lớn đều vây quanh ở đó.

Cố phu nhân khẽ nhíu mày, chất vấn: “Sáng sớm đã vây quanh phòng bếp làm gì? Không có việc thì đứng đó làm gì?”

Nghe thấy tiếng bà ta, đám người hầu lập tức tản ra, dì Hà phụ trách phòng bếp thì vẻ mặt khó xử đi tới, nói: “Phu nhân, ngài xem cái này…… ngài lại đây nhìn thử thì biết.”

Bà ấy muốn nói lại thôi, như không biết nên diễn đạt sao cho rõ, cuối cùng trực tiếp đưa tay chỉ vào góc phòng bếp.

Cố phu nhân liếc bà ấy một cái, đi đến cửa phòng bếp, liếc mắt một cái liền thấy được bố cục bên trong, sau đó đồng tử bỗng nhiên co rút.

Biểu cảm của dì Hà rối rắm: “Tối hôm qua không biết là thứ gì, vậy mà ăn hết sạch thịt trong tủ lạnh, chỉ còn lại xương bị gặm sạch, còn làm loạn cả phòng bếp……”

Chỉ thấy tủ lạnh trong phòng bếp mở toang, đồ bên trong bị lục tung, rau văng đầy trên mặt đất, thịt trong ngăn đông bị móc ra ngoài, toàn bộ bị ăn sạch, chỉ còn lại vài mẩu vụn thịt rơi trên sàn, và đống xương bị gặm đến sạch trơn, bừa bộn đầy đất.

Mà những đoạn xương bị gặm trắng bệch ấy, còn in rõ dấu răng tinh tế, giống hệt đoạn xương trong phòng ngủ của Cố phu nhân.

Cố phu nhân đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh chạy từ lòng bàn chân lên thẳng đỉnh đầu.

Dì Hà khẽ nói: “Tôi nghĩ trong nhà có thể bị thứ gì hoang dã đột nhập vào, hai hôm nay chắc phải chú ý chút.”

Hơn nữa thứ này còn là động vật ăn thịt, mới lục hết thịt trong nhà ra mà ăn sạch. Mà đã là động vật ăn thịt… thì có khi còn muốn ăn thịt người.

Nghĩ đến đây, trong lòng dì Hà bất giác bất an.

Cố phu nhân hoàn hồn, nói: “Dọn dẹp chỗ này trước đã……”

Dì Hà lên tiếng, lập tức gọi người đến dọn phòng bếp. Giờ cũng là lúc nên chuẩn bị bữa sáng.

Còn Cố phu nhân thì lại nghĩ xa hơn.

Dì Hà cho rằng là động vật hoang dã đột nhập, phá rối phòng bếp. Nhưng bà ta thì không nghĩ vậy. Tuy Tích Ngư Loan không nằm giữa phố xá phồn hoa, nhưng cũng đâu phải chốn rừng núi hoang vu, xung quanh sao có thể có thú hoang?

Có lẽ, trong nhà không phải đột nhập bởi thứ gì hoang dã, mà là…… một con quái vật thích ăn thịt tươi sống!

Nghĩ đến gương mặt trắng bệch của Cố Thanh Cẩn, ánh mắt Cố phu nhân chợt lóe.

Đến hơn bảy giờ, người nhà họ Cố lần lượt thức dậy. Cả nhà chỉ có bốn người: Cố Quân và Cố phu nhân, thêm hai chị em Cố Thanh Cẩn và Cố Thanh Đình, cấu trúc gia đình rất đơn giản.

Người làm dọn bữa sáng lên, nhưng nhất thời không ai động đũa.

Cố Thanh Đình ngồi trên ghế, bất mãn chu môi: “Chị gái khi nào mới xuống? Con đói rồi.”

Cố phu nhân xoa đầu cô ta, dịu giọng: “Chị gái mệt, về đến nhà đương nhiên phải ngủ thêm chút…… chúng ta chờ chút đi, chắc chị ấy sắp xuống rồi.”

Cố Thanh Đình không vui quay đầu đi, “hừ” một tiếng, nhưng cũng không nói gì nữa.

Cố Quân thở dài, nhìn lên lầu một cái, nói: “Không còn sớm nữa, lát nữa Thanh Đình còn phải đi học, thôi, mọi người ăn trước, đừng chờ Thanh Cẩn.”

“Vậy còn anh?” Cố phu nhân hỏi.

Cố Quân đáp: “Anh lên xem con bé.”

Bữa sáng đã chuẩn bị xong, ông ta vừa bảo người làm gọi Thanh Cẩn dậy, giờ còn chưa thấy xuống, chắc con bé lại ngủ nướng.

Vừa nghĩ vậy, đã thấy nơi thang lầu xuất hiện một bóng người, Cố Thanh Cẩn mặc váy dài màu xanh lam, từng bước một đi xuống. Làn da cô trắng nhợt lạnh lẽo, dường như không có chút sức sống, đôi mắt đen láy như có xoáy nước trong đó, khiến người ta không kìm được muốn bị hút vào, rơi xuống, mãi mãi không thoát.

Cố phu nhân bừng tỉnh, nhận ra vừa rồi mình suýt nữa đã bị ánh mắt Cố Thanh Cẩn hút vào, mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng, chỉ thấy kinh hãi không thôi.

Cảm giác đó giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, hồi tưởng lại vẫn khiến người ta rùng mình.

Cố Thanh Cẩn ngồi xuống bàn ăn, Cố Thanh Đình hừ nhẹ một tiếng: “Chị sao giờ mới xuống, không biết mọi người đều đợi chị ăn cơm à?”

Cố Thanh Cẩn liếc cô ta một cái, giọng nhàn nhạt: “Liên quan gì đến tôi, có phải tôi bảo các người đợi đâu.”

“Chị!” Cố Thanh Đình nghẹn họng: “Chị làm sao vậy? Để cả nhà đợi chị, chị còn dám nói vậy? Em thì không sao, nhưng ba còn phải đi làm đó!”

Cố Thanh Cẩn lười biếng: “Lời độc miệng, cũng là nghiệp. Em không sợ một sáng tỉnh dậy, phát hiện miệng mình nứt toạc sao…”

Giọng cô vẫn nhẹ hẫng, nhưng lại khiến người ta tin là thật, như thể một sáng nào đó tỉnh dậy, miệng mình thật sự sẽ bị nứt toạc.

Cố Thanh Đình theo bản năng đưa tay che miệng.

“Cố Thanh Cẩn!” Cố phu nhân thất thanh gọi, thấy mọi người đều nhìn sang, mới nhận ra mình phản ứng quá mức, vội kéo môi cười, dịu giọng: “Dù sao Thanh Đình cũng là em gái con, sao con có thể nguyền rủa nó như vậy?”

Cố Quân cũng nghiêm mặt: “Xin lỗi em con đi. Làm chị mà lại nói vậy à?”

Cố Thanh Cẩn cười mỉm: “Con chưa bao giờ xem nó là em con, ba cũng không lạ gì chuyện đó. Nhưng mà ba à, đúng là có mẹ kế là có ba kế, ba chắc cũng lâu rồi không để con vào lòng… biết đâu một ngày nào đó con gặp chuyện ngoài ý muốn, chết ở đâu đó, thi thể thối rữa bốc mùi, ba cũng chẳng hay.”

Nói đến đây, như thể nhớ ra chuyện gì thú vị, cô bật cười, một mình cười rất vui vẻ.

Giọng cô nhẹ nhàng mềm mại, nhưng lại mang theo hơi lạnh, như có cơn gió bấc lướt qua, khiến người ta bất giác rùng mình.

Sắc mặt Cố Quân trở nên khó coi, thậm chí không hiểu vì sao trong lòng lại thấy bất an. Ôngg ta đè nén cảm giác này, nói: “Con lại nói linh tinh gì đấy? Chuyện sống chết không nên đùa, nói chuyện đàng hoàng!”

Cố Thanh Cẩn không đáp, để lại một tràng lời làm lòng mọi người rối bời, còn mình thì ăn rất vui vẻ.

Người nấu ăn trong nhà tay nghề không tệ, cái trứng rán thôi mà cũng vừa vặn đúng ý, lòng trắng mềm, lòng đỏ mịn, ăn rất ngon.

Vừa rồi bị dọa sợ, Cố Thanh Đình lén nhìn cô, cứ cảm thấy chị mình có gì đó kỳ lạ, lại hay nói những lời kỳ quặc.

Còn sắc mặt Cố phu nhân thì có phần khó coi.

Bà ta nhìn Cố Thanh Cẩn, gương mặt kia trắng bệch không chút huyết sắc, giống như một người đã chết.

Nếu đã chết, vậy “Cố Thanh Cẩn” quay về là để làm gì? Báo thù sao?

Cố phu nhân cụp mắt xuống, khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh. Dù “nó” bây giờ là cái gì, là thứ quái gì, nếu đã trở lại…

Vậy thì đừng trách bà ta vô tình.

Tất cả đều là thứ nó đáng phải nhận!

Nghĩ đến đây, ngón tay trỏ tay phải bà ta lại đau co giật.

Cố phu nhân khẽ động tay, nhưng ngón tay vẫn đau nhức không thôi. Gương mặt bà ta hiện lên một tia bực bội, không biết thứ đó là hoa gì, tại sao đâm người mà đến tận hôm sau vẫn còn đau.

Cố Thanh Cẩn đang cắn bánh bao ướt, ánh mắt như có như không đảo qua tay bà ta, rồi dứt khoát nhét cả cái bánh bao vào miệng.

Linh hồn càng dơ bẩn, càng thơm ngon.

Chỉ cần trong lòng Cố phu nhân vẫn còn ác niệm, thì cơn đau nơi ngón tay ấy, vĩnh viễn sẽ không biến mất.

Cố Thanh Cẩn khẽ khép mắt, hít sâu một hơi.

Thơm quá! Không biết khi nào mới có thể ăn đây…

Cô liếm liếm môi, gần như đã có chút không chờ nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play