Đêm qua Mộng Thạch uống rượu, sáng nay vừa thức dậy liền cảm thấy đầu óc choáng váng. Hắn uống một bát trà lạnh cho tỉnh táo, thay thuốc xong thì đến gõ cửa phòng Chiết Trúc.
Lại gõ mãi mà không thấy ai đáp lời, hắn đẩy cửa bước vào, bên trong trống không.
Hắn đành quay lại, đến gõ cửa phòng Thương Nhung ở cuối hành lang, quả nhiên, chẳng bao lâu sau liền thấy thiếu niên áo trắng ngái ngủ ra mở cửa.
“Chiết Trúc công tử, lại thay thuốc đi.”
Mộng Thạch bất đắc dĩ bật cười, hai đứa nhỏ này đúng là thay đổi như chong chóng, hai gian phòng cứ thế thay phiên nhau đổi chỗ ở.
Chiết Trúc thay thuốc trong phòng Mộng Thạch xong thì cùng hắn xuống lầu dùng bữa sáng trong đại sảnh. Có lẽ vì đêm qua ngủ không đủ, Chiết Trúc trông có phần uể oải, y cắn một miếng bánh bao rồi lại chậm rãi húp cháo.
“Tối qua Túc Túc uống rượu, để con bé ngủ thêm chút nữa.” Mộng Thạch thì vẫn ăn rất ngon miệng, vừa nói vừa ăn như cơn gió cuốn mây tan, cuối cùng thấy chỉ còn một cái bánh bao thì cũng không tiện lấy thêm, liền đứng dậy nói với thiếu niên: “Vết thương của ngươi vẫn nên sắc ít thuốc mà uống, ta đi bốc ít thuốc về.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play