Trời đã về chiều, Dao Nương cùng Thời Vũ sóng vai trở về. Mới đi được nửa đường, tuyết đã bắt đầu rơi, gió lạnh thét gào từng trận, dù trong tay mỗi người đều ôm lò sưởi nhỏ, nhưng đôi tay vẫn lạnh cóng đến phát run. Cơn gió mạnh bất ngờ thổi bay cả mũ choàng trên đầu Dao Nương, nàng rụt cổ lại, khẽ rít lên một tiếng: “Lạnh thật đấy!”
May thay buổi tối có một bát lớn canh thịt dê nóng hổi làm ấm người, mới khiến cơ thể dần hồi lại hơi ấm.
Văn Hoa Đường lúc này chính là nơi ấm nhất phủ, địa long đã được nhóm lửa sớm. Úc thị gọi đám hài tử đến ngồi ở chỗ mình làm bài. Bài tập hôm nay của Thẩm tiên sinh là tăng tự đối, bởi lẽ mấy ngày qua các học trò đã học qua 《Huấn Cổ》, sửa phát âm, phân biệt nghĩa rộng, học đến cả thanh vận và luật bằng trắc.
Dao Nương kiếp trước vốn rất giỏi thi văn, đặc biệt là các kiểu phú mỹ lệ đầy tính tưởng tượng, với nàng, tăng tự đối chẳng khác nào trò chơi nhỏ.
Thời Vũ vẫn còn hơi lúng túng ở vài chỗ, nhưng nàng kiên nhẫn hỏi, mà Dao Nương thì tận tâm tận lực giảng giải. Hai tỷ muội vừa ôn bài, vừa cùng nhau hoàn thành công khóa, rồi mỗi người lại trở về phòng nghỉ.
Vừa vào đến phòng, Dao Nương đã thấy nha hoàn của Thời Phương – Vân Hương – đến thỉnh cầu.
Vân Hương cúi người hành lễ, cung kính nói:
“Ngũ cô nương, cô nương nhà chúng tôi bảo công khóa hôm nay có chỗ không hiểu, muốn mượn bài của ngài xem một chút.”
Dao Nương vừa nghe liền hiểu ý. Đây rõ ràng không phải là “mượn một chút”, mà là trực tiếp muốn sao chép. Nàng đâu dễ dàng để tâm huyết của mình bị lợi dụng? Dao Nương mỉm cười, lời lẽ ôn hòa mà từ chối:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play