Chờ mẫu tử Đan gia rời đi, Úc thị giữ Úc Yên lại cùng dùng bữa, thuận tiện hỏi Dao Nương về việc học hành trong ngày.
“Mẫu thân, Thẩm tiên sinh dạy rất tốt. Hôm nay chúng con bắt đầu từ Huấn Cổ, nữ nhi còn học mài mực nữa.” Dao Nương nói xong, chìa bàn tay nhỏ nhắn ra, “Ngài xem, trên tay con vẫn còn vết mực đen.”
Úc thị liền sai người bưng nước lại, tự tay giúp nàng rửa sạch tay, còn khẽ nhéo mũi nàng một cái, nhẹ giọng cười: “Cũng may chưa đưa tay lên mặt, nếu không thì lại thành vai hề rồi.”
Bên cạnh, Úc Yên trông thấy cảnh tượng ấy thì không khỏi thầm hâm mộ. Từ nhỏ nàng đã mất phụ thân, mẫu thân lại tái giá, không còn được sống trong vòng tay yêu thương như Dao Nương.
La Kính Nhu dùng bữa nhưng thần sắc lại không tập trung. Nàng mới mười ba tuổi, nhưng vừa rồi Đan đại thái thái dẫn theo công tử đến nhà, lại còn niềm nở với nàng như thế, thật khiến người khác phải suy ngẫm.
La Kính Nhu tuy còn nhỏ, nhưng hiểu lễ nghi, biết che giấu tâm tư. Dù trong lòng thấp thỏm, ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Trái lại, Úc Yên thì lại lộ rõ vẻ ngẩn ngơ. Bà nội nàng thường nhắc nhở rằng, tuổi này phải chăm đi lại, gặp gỡ để có cơ hội kết được một mối hôn sự tốt.
Đan gia nàng từng nghe qua, là dòng dõi tể tướng, gia sản giàu có. Đan công tử lại anh tuấn, nghe nói còn rất có tài học. Chỉ tiếc người như vậy, nàng sợ mình không xứng.
So với các tỷ tỷ đã đến tuổi biết nghĩ suy, Dao Nương vẫn chăm chú chuyên tâm học hành. Nhất là bài Huấn Cổ dạy về phát âm, nàng vừa mới nhập môn, nào dám lơ là, chỉ sợ một bước chậm sẽ tụt lại phía sau.
Ngân Dung cũng nhân cơ hội thì thầm bên tai nàng: “Nô tỳ thấy Đan gia đến cửa, tám phần là muốn kết thân với nhà ta, có lẽ nhắm vào Tam cô nương. Nếu có thể kết mối hôn sự này, Đan công tử tất nhiên sẽ được lão gia nhà ta nâng đỡ.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT