Tất cả… đã quá muộn sao?
Quá muộn rồi!
Trong tai Hồng hoàng hậu, câu nói ấy như vẫn vang vọng không dứt. Nàng biết, kỳ thực con trai muốn nói với nàng rằng nàng đã “qua cầu rút ván”. Nhưng nàng thật sự không phải như vậy. Hồng hoàng hậu khẽ giải thích:
— Phụ hoàng con đối đãi tốt với con như thế cũng chẳng ích gì. Danh không chính thì lời khó thuận. Con cứ tiếp tục như vậy, mẫu thân lo lắng cho con lắm.
Nàng thực lòng khuyên nhủ, nhưng Cao Huyền Sách chẳng buồn nghe:
— Nếu thật sự vì con, thì nếu một ngày con chẳng may mất đi, mẫu thân hãy thay con chăm sóc Dao Nương và hài tử thật tốt. Tất nhiên, con mong rằng mẫu thân sẽ vĩnh viễn không bao giờ phải có cơ hội ấy. Ngoài ra, con nghĩ chẳng cần nói thêm gì nữa. Mũi tên đã rời cung, không thể quay đầu. Nếu để mẫu thân ngày ngày phải cúi đầu trước Lâm thị, làm nô làm tỳ cho nàng ta, chỉ sợ chính mẫu thân cũng không chịu được. Đã là điều bản thân không muốn, xin đừng ép người khác.
— Sao lại có thể đánh đồng như thế? Lâm thị sao có thể so với huynh trưởng con được? — Hồng hoàng hậu chỉ cảm thấy tiểu nhi tử thật quá cố chấp, ngang bướng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play