Hành trình đường bộ bằng xe ngựa vốn xóc nảy không yên.
Mới khởi hành, mọi người còn giữ được chút tinh thần, nhưng càng về sau, ai nấy đều bắt đầu mỏi lưng ê vai, có người thậm chí còn say xe. Thời Vũ chính là người đầu tiên không chịu nổi, nôn đến mức bẩn cả thảm trong xe.
Nếu là Dao Nương của kiếp trước, vừa mới trở về nhà, nhất định sẽ cố gắng thân thiết với huynh đệ tỷ muội, tìm mọi cách giữ hoà khí trong nhà. Thế nhưng hiện tại, nàng đã chẳng còn suy nghĩ ngây thơ như vậy.
“Mẫu thân, con muốn ngồi xe cùng người.”
Úc thị nhẹ nhàng xoa má nữ nhi, cảm thấy dường như sắc mặt Dao Nương nhợt nhạt hơn mọi khi. Nàng khó hiểu hỏi:
“Sao vậy, con không khỏe à?”
Dao Nương khẽ lắc đầu, đáp:
“Lục muội muội nôn đến nỗi trong xe ngập mùi chua, còn chẳng kịp thay ống nhổ. Nữ nhi không chịu nổi, muốn đi cùng mẫu thân.”
À, thì ra là vì chuyện đó. Úc thị vốn là người tính tình dịu hiền, chẳng mấy để tâm chuyện nhỏ nhặt. Dù không quá để ý mùi vị kia, nhưng nghe con nói vậy cũng không phản đối:
“Vậy được rồi, lại đây ngồi với mẫu thân.”
Úc thị vốn hy vọng các tỷ muội trong nhà có thể yêu thương nhau như nàng với thân mẫu ngày trước, trên dưới hòa thuận, dẫu là con vợ cả hay con vợ lẽ cũng chẳng phân biệt. Nhưng nhìn nữ nhi, nàng cảm nhận được tính tình con không phải dạng dễ mềm lòng hay nhẫn nhịn như mong muốn ban đầu của mình.
Từ dịch quán bước lên xe ngựa, lần này Dao Nương ngồi cùng Úc thị và Kính Hạo, bầu không khí rõ ràng dễ chịu hơn rất nhiều. Trước đây, nàng luôn cảm thấy mình có mẫu thân, còn Kính Nhu thì mồ côi từ bé, cho nên cố tình nhún nhường, không dám thân thiết với mẫu thân trước mặt Kính Nhu, sợ tỷ ấy tủi thân. Thậm chí cả trước mặt Thời Vũ, nàng cũng dè dặt, không dám biểu lộ thân phận con vợ cả quá rõ ràng.
Nhưng thực tế thì sao? Khi nàng thật sự gặp chuyện, những tỷ muội kia có ai dang tay ra giúp?
Người ta sống ở đời, điều nên học đầu tiên là đối xử tốt với chính mình — trong khi không tổn hại đến lợi ích người khác, cần phải biết mưu cầu cho bản thân. Nếu bản thân không xuất sắc, dù mỗi ngày đối tốt với người khác, cũng chẳng ai thực lòng coi trọng mình.
La Kính Nhu hiển nhiên còn chưa hiểu được điều đó. Khi nàng bước lên xe ngựa, nhìn quanh chẳng thấy Dao Nương đâu, liền thắc mắc hỏi Phạm thị:
“Đại tẩu, sao không thấy ngũ muội đâu cả?”
Phạm thị cười nhẹ, lời lẽ cẩn trọng không để lộ cảm xúc:
“Ngũ muội vốn thân thể yếu, được ở cùng thái thái tiện chăm sóc hơn.”
La Kính Nhu hít nhẹ một hơi, sắc mặt khẽ cau lại. Dù đã được làm sạch, xe ngựa này vẫn phảng phất mùi chua hôi sót lại khiến nàng khó chịu. Từ nhỏ nàng đã mất mẫu thân, sống nương nhờ nhà ngoại. Dù Diên Bình hầu phu nhân — ngoại tổ mẫu — rất thương nàng, nhưng nàng rốt cuộc không phải cháu gái ruột của Uông gia. Ở nhờ dù sao cũng không giống ở nhà mình.
Huống chi, tổ mẫu còn tự mình chủ trì chuyện hứa hôn nàng với biểu huynh. Biểu huynh ấy chẳng những nhỏ tuổi hơn, lại không có tước vị kế thừa, cũng chẳng phải người đọc sách thành danh. La Kính Nhu trong lòng tự nhiên không cam tâm.
Từ nhỏ nàng và ca ca đã sống tách biệt, tình cảm nhạt nhòa, may mắn thay, sau khi Đan lão thái quân qua đời, nàng được về quê giữ đạo hiếu, cũng xem như tránh được một hồi hôn sự không tình nguyện.
Lúc mới trở về nhà, nàng từng cho rằng Úc thị chẳng có bản lĩnh gì, là người nhát gan mềm yếu, không thể lấy lòng phụ thân nàng được. Nhưng nàng đã sai. Phụ thân không những coi trọng Úc thị, mà còn ngày càng thân cận với bà hơn.
“Có kế mẫu thì có kế phụ” — đạo lý này nàng đã sớm hiểu. Ở nhà ngoại, nàng cũng từng chứng kiến không ít.
Tam thẩm của nàng chính là kế thất, chỉ thương con gái ruột mình. Còn con của nguyên phối thì bị đối xử lạnh nhạt. Biểu tỷ kia, từ nhỏ yếu đuối, bị tuỳ tiện gả đi theo ý tam thẩm. Sau một năm xuất giá, người đã không còn. Nghe nói phu quân nàng ta là kẻ nghiện rượu, vũ phu, đánh người như cơm bữa. Biểu tỷ bị bức ép đến chết, trở về nhà mẹ đẻ mấy lần, không ai đứng ra bảo vệ.
Nàng hiểu rõ, từ xưa phụ nữ gả đi như lần thứ hai đầu thai, mà phụ thân nàng, rốt cuộc cũng là một nam nhân. Nếu có ngày chọn hôn nhân đại sự cho nàng, lỡ như cũng chọn đại một người bên ngoài hào nhoáng mà bên trong trống rỗng, thì nàng còn biết trông vào đâu?
Từ khi giữ đạo hiếu đến nay, nàng luôn cố gắng kết giao với mẫu tử Úc thị, cố gắng duy trì mối quan hệ hòa hảo cùng vị thiên kim giả mạo kia. Nhưng càng tiếp xúc, nàng càng hiểu rõ phụ thân mình đối với hai mẫu tử họ sâu nặng đến mức nào.
Thiên kim kia tuy là kẻ mạo danh, nhưng từng cử chỉ, từng ánh mắt đều được phụ thân nàng đích thân dạy dỗ, đến cả việc học viết chữ cũng do ông thường ôm nàng ngồi trên đầu gối mà chỉ bảo từng nét. Phụ thân nàng ngoài miệng nghiêm khắc là thế, nhưng thực chất lại thiên vị mẫu tử Úc thị đến tận xương tủy. Có lần năm trước tới nhà người ta bái phỏng, lúc bị trêu ghẹo đề nghị kết thân thông gia, phản ứng đầu tiên của phụ thân là nghĩ đến nữ nhi của Úc thị.
Nếu không nhờ một câu nói vô tình khi ấy, có lẽ nàng đã không đoán được hàm ý phía sau. May thay, chuyện giả mạo thân phận của vị thiên kim kia cuối cùng cũng bị vạch trần.
Ngày ấy, nàng vui mừng khôn xiết, đến mức trùm kín chăn mà cười đến run rẩy cả người.
Nàng vẫn biết, bản thân vì mất mẫu thân từ nhỏ, bên ngoài đều cho rằng nàng là trưởng nữ của một gia đình thiếu giáo dưỡng. Nhất là trong những nhà quyền quý, danh môn vọng tộc, càng khắt khe với xuất thân như nàng. Nay có Úc thị làm kế mẫu, ngoài mặt đối xử với nàng ôn hòa, càng biểu hiện cảm tình thâm hậu, điều này vốn có lợi cho hôn sự và giao tế về sau của nàng.
Nhưng người đời ai chẳng có tư tâm? Úc thị đã có nữ nhi ruột, nếu có điều tốt lành, sao có thể đem cho nàng mà không dành trước cho nữ nhi mình?
Đã như vậy, nàng đành học theo cách của đại cữu mẫu năm xưa.
Đại cữu cữu của nàng từng có một vị sủng thiếp được yêu thương vô độ, đến mức hiếm khi lui tới phòng cữu mẫu. Đứa con do sủng thiếp sinh ra, đại cữu cữu còn xem trọng hơn cả con trai trưởng của cữu mẫu. Năm ấy mới ba tuổi, đã vì đứa nhỏ kia mà xin đặc ân, ban thưởng ấm chức Tam phẩm chỉ huy đồng tri.
Đại cữu mẫu nàng khi ấy cũng không ngồi yên chịu thiệt, liền dùng kế đối phó. Sau này, khi nàng rời khỏi Diên Bình Hầu phủ, nghe nói mẫu thân thiếp thất của đứa nhỏ kia tư thông, bị người ta bắt gian tại giường. Thế mà cữu mẫu nàng còn đứng ra nói đỡ, giúp hai mẫu tử thoát tội.
Không ai nghi ngờ đó là kế cữu mẫu bày ra, đến cả sủng thiếp kia cũng cảm kích cữu mẫu muôn phần.
Nay đến lượt mình, nàng cũng toan tính dùng kế tương tự.
Trước đây, nàng từng nghe chính miệng lão phu nhân nhà họ Úc nói rằng người nhà họ Úc thể chất dễ béo. Thuở trẻ bà sống kham khổ, đến nước luộc cũng chẳng có mà ăn, mãi đến khi Úc đại nhân làm quan, bà mới bắt đầu thích dùng điểm tâm. Ăn vài năm liền phát tướng, béo đến mức đi vài bước cũng phải dừng lại thở dốc.
Kế mẫu Úc thị khi ấy còn phụ họa: “Ca ca cũng giống mẫu thân, ham ăn uống, mỗi khi đọc sách đều không rời đồ ăn vặt.”
Mọi người khi ấy đều bật cười, riêng nàng thì ghi nhớ lời nói ấy tận tâm khảm.
Lần này, nàng dự định cũng sẽ làm như thế. Chỉ tiếc, tiểu nha đầu kia lại không mắc lừa, xem ra vẫn phải tìm cách khác thôi.
Dao Nương, dĩ nhiên chẳng hay biết những toan tính ấy. Trên đường đi mười ngày nay, nàng luôn cẩn thận che chắn, sợ phơi nắng hỏng làn da. Mỗi khi nghỉ chân, nàng đều cùng đệ đệ Kính Hạo tranh thủ ngủ lấy sức, không một ngày nào ngơi nghỉ.
Dưỡng tốt thân thể mới là quan trọng nhất, còn những chuyện kiếp trước… chỉ cần nàng còn sống, rồi sẽ có ngày trời xoay chuyển, thời cơ đổi thay.
Trên đoạn đường từ bộ hành chuyển sang thủy lộ, Úc thị liền phân phó Phạm thị chăm nom Kính Nhu, Tần di nương thì mang theo Thời Vũ, còn nàng đưa theo Dao Nương cùng Kính Hạo. Tần di nương thấy nữ nhi tiều tụy, lòng đau như cắt, nhất là khi nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con bé gầy gò đến đáng thương. Thế nhưng, nàng vẫn cảm kích mà nói với Úc thị:
“Đa tạ thái thái đã để thiếp được chăm sóc con bé.”
Úc thị gật đầu, nhẹ giọng căn dặn:
“Thời Vũ thể trạng yếu, ngươi để con bé nghỉ ngơi nhiều một chút. Nếu có trần bì thanh mai thì để con bé ngửi thêm, dễ chịu hơn. Nếu cảm thấy chật chội, cứ để Thời Vũ sang khoang của ta tạm nghỉ.”
Tần di nương tuy miệng đáp ứng, nhưng trong lòng sao có thể yên tâm để nữ nhi theo Úc thị, vì thế liền dứt khoát từ chối.
Hai mẫu tử trở lại khoang thuyền, Tần di nương không nhịn được lẩm bẩm:
“Con nhìn xem thái thái kia, việc gì cũng vì công, nhưng lại để con và tam cô nương ngồi cùng xe ngựa, còn nữ nhi của mình thì giữ bên người chăm sóc. Đây chẳng phải là sợ nữ nhi mình chịu khổ, còn người khác thì mặc kệ hay sao?”
Thời Vũ lại hiếm khi lên tiếng bênh vực:
“Thái thái nghe nói con say xe, còn đặc biệt đưa thuốc tới. Đại tẩu cũng chăm sóc con rất chu đáo. Hơn nữa, ngũ tỷ tỷ còn tặng con một con bướm cỏ, mẫu thân nhìn xem này!”
Nàng vui vẻ giơ cao tay, khoe con bướm cỏ nhỏ trong lòng bàn tay.
Tần di nương liếc nhìn, lại chẳng để tâm. Nàng khi còn trẻ từng làm dâu nuôi từ bé, đáng tiếc phu quân thành đạt thì liền ruồng bỏ. Sau này vì nàng khéo chăm nom, tính tình nhẫn nại, nên được lão thái quân bỏ bạc mua về làm thiếp.
Hồi nhỏ, nàng cũng từng vì một đóa hoa dại của người kia mà vui mừng không thôi. Nhưng sau này mới hiểu, đời người, chỉ có vàng bạc, quyền thế và địa vị mới là thứ thật sự đáng tin.