Thần Vương chung quy vẫn là Thần Vương. Dù Tùng Sơn đạo trưởng vừa rồi mới thốt ra lời kinh người chấn động lòng người, hắn lại chẳng có lấy một tia gợn sóng. Từ trên đài cao đi xuống, hắn thản nhiên nâng chén cùng Dao Nương đối ẩm một ly, cứ như hoàn toàn chưa từng nghe thấy những lời “quý bất khả ngôn” kia là gì.
Dao Nương thầm bội phục hắn — quả thật là nhân trung long phượng. Dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, thần sắc cũng thủy chung bất biến. Còn nàng, quả thực làm không được. Loại phong thái bất động thanh sắc này, há phải người thường có thể sở hữu?
Chính là, người như vậy cũng rất khó để thật sự rung động. Trừ phi có người thực tâm toàn ý mà trả giá vì hắn.
“Không phải vừa mới nói đói bụng sao? Sao giờ lại không ăn? Thịt dê ở đây không hề tanh đâu.” Cao Huyền Sách bật cười, giọng điệu mang theo mấy phần ôn nhu.
Dao Nương lúc này mới sực tỉnh, vội gật đầu đáp:
“Ừ, thiếp đang muốn ăn đây. Chàng cũng ăn nhiều một chút đi.”
Cao Huyền Sách lắc đầu, cười khẽ:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT