“Cậu giúp tớ xem thử có viết sai gì không nhé.”
Giang Hàn Phong đưa cho bạn cùng bàn một phong thư màu tím. Cậu bạn hờ hững nhận lấy, nhưng khi đọc đến nội dung thì kinh ngạc trợn to mắt: “Thư tình?! Cậu viết thư tình cho ai đấy?”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi!”
Giang Hàn Phong quýnh quáng bịt miệng bạn lại, thấp giọng liếc mắt nhìn quanh:
“Là viết cho thầy Dư.”
“Cậu định viết thư tình cho thầy Dư?!”
Cậu bạn sửng sốt túm lấy tay Giang Hàn Phong, tròn mắt nhìn cậu: “Cậu thích con trai á? Không phải là không thể thích, nhưng mà tỏ tình với giáo viên thì không được đâu nhé, trường cấm yêu đương thầy trò đấy!”
“Tớ biết mà!” Giang Hàn Phong chỉ vào tiêu đề trên thư giải thích.
“Đây là thư cảm ơn, là để cảm ơn thầy đã bồi dưỡng và động viên tớ mấy ngày qua, không phải thư tình!”
“Khác nhau chỗ nào chứ? Người ta tỏ tình cũng dùng thư như này, bao thư màu tím, viết bên trong là thư tình.”
Cậu bạn cầm thư lật qua lật lại, càng nhìn càng thấy giống thư tình.
“Khác nhau ở chỗ tớ là sùng bái, không phải là yêu thích.”
Giang Hàn Phong cẩn thận cất thư vào, nghiêm túc nói: “Tớ quen thầy Dư từ hồi cấp ba. Thầy là hình mẫu lý tưởng cả đời của tớ, là lý tưởng giữa đời thực, không phải kiểu tình cảm nông cạn như cậu nói.”
“Thế cậu định công khai chuyện cậu sùng bái thầy ấy à?”
“Ừ!” Giang Hàn Phong gật đầu chắc nịch.
“Trường vừa trao cho tớ suất học sinh trao đổi. Nếu không có gì thay đổi thì năm sau tớ sẽ đi du học. Sau này muốn gặp lại thầy cũng khó, tớ không muốn tuổi trẻ của mình có điều gì phải hối tiếc, nên tớ muốn nói hết cho thầy biết.”
“Du học là chuyện lớn thế sao cậu không nói với tớ!” Bạn cùng bàn lập tức đổi chủ đề.
“Thế còn là anh em gì nữa chứ. Sau này phát đạt đừng có quên tớ đấy!”
“Tất nhiên rồi!”
Ôn Ảnh ngồi trong góc chống cằm, nghe hai người không bỏ sót một chữ. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao dán chặt vào phong thư tình trong tay Giang Hàn Phong, bỗng nhiên nở một nụ cười không rõ ý.
—
Dư Tẫn gập sách giáo khoa lại, nhìn thời gian trên cổ tay: “Hôm nay không điểm danh, các em tan học đi.”
“Yeah——”
Cả lớp hân hoan thu dọn sách vở lao ra khỏi lớp như gió. Bạn cùng bàn vừa dọn sách vừa giục: “Nhanh lên Hàn Phong, trễ là không chen được đâu đó.”
“Cậu đi trước đi.” Giang Hàn Phong vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
“Tớ có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Bạn cùng bàn ngừng tay, nhìn theo ánh mắt Giang Hàn Phong dừng lại ở bóng người trên bục giảng, liền hiểu ngay, nở nụ cười: “Tớ chờ tin tốt của cậu nhé.”
Giang Hàn Phong đợi cho lớp vắng hẳn mới cúi xuống hộc bàn tìm phong thư. Cậu ta mở sách ra thì bên trong trống không.
“Sao lại thế này? Lá thư của mình đâu rồi? Rõ ràng vừa nãy còn đặt ở đây mà!”
Giang Hàn Phong hoảng loạn, cả người nửa nằm sấp chui hẳn vào hộc bàn: “Rõ ràng còn cầm ra xem cơ mà……”
Cậu ta bất lực ngồi bệt xuống ghế, tóc bị vò rối bù lên. Thấy Dư Tẫn cầm sách chuẩn bị rời khỏi lớp, cậu ta nghiến răng, liều mạng chạy tới.
Kệ đi, đến nước này rồi thì không thể lui được nữa!
“Thầy Dư!”
Dư Tẫn thấy học sinh chạy tới hốt hoảng thì tưởng có chuyện gì gấp: “Có chuyện gì vậy?”
Giang Hàn Phong hít sâu một hơi, lắp bắp:
“Em… Em vô cùng biết ơn thầy vì những ngày qua đã dạy dỗ em, em muốn nói với thầy rằng… rằng…”
Đến khi thật sự đối mặt, cậu ta lại không thể thốt nên lời. Viết thư và nói trực tiếp đúng là hai đẳng cấp khác nhau.
Giang Hàn Phong nhéo đùi mình thật mạnh, đau đến rơm rớm nước mắt, ngẩng đầu đầy quyết tâm:
“Em muốn nói ——”
“Thầy biết rồi.” Dư Tẫn đột ngột cắt lời.
“Hả… hả?” Giang Hàn Phong ngơ ngác.
“Thầy biết gì cơ?”
“Em sắp đi du học, thầy nghe các bạn nói rồi. Chúc mừng em.”
Giang Hàn Phong vội xua tay: “Không… Không phải chuyện đó! Em muốn nói không phải…”
“Thầy cũng biết ——” Dư Tẫn lấy từ trong túi ra một cây bút máy mới, mỉm cười đưa tới trước mặt cậu.
“Em muốn nói là em sùng bái thầy, đúng không?”
Giang Hàn Phong ngây người, vẫn chưa tiêu hóa được tiến triển kỳ lạ này.
Dư Tẫn nói tiếp: “Thầy có chút ấn tượng với em. Hình như trước khi em vào đại học, lần diễn thuyết ở trường cấp ba đã từng gặp. Khi đó em đại diện trường lên sân khấu, còn nói rất ngưỡng mộ thầy.”
Giang Hàn Phong tròn mắt nhìn thầy, không thể tin nổi: “Không ngờ… thầy lại nhớ em! Em cứ tưởng…”
Dư Tẫn đặt bút máy vào tay cậu, mỉm cười: “Trí nhớ thầy cũng không tệ lắm. Cây bút này thầy mới mua, coi như quà tặng trước khi em đi du học, chúc em thuận buồm xuôi gió.”
Dư Tẫn còn có tiết nên không ở lại lâu. Anh cầm sách rời đi, để lại Giang Hàn Phong đứng một mình với cây bút trong tay, cảm xúc dâng trào.
Thầy… thực sự… nhớ cậu ta!
Khoảnh khắc này đúng là giây phút hạnh phúc nhất đời!
Giang Hàn Phong nâng niu cất kỹ bút máy vào ngực áo, cầm theo đồ đạc chuẩn bị rời khỏi lớp. Đúng lúc đó, cậu ta liếc thấy một bóng người mơ hồ nơi cuối lớp.
Sau khi tan học, các học sinh đều vội vã rời đi để kịp tiết sau. Giang Hàn Phong tưởng mình là người duy nhất còn ở lại.
Cậu ta không ngờ lại có người lặng lẽ đứng giữa phòng học, dáng đứng thẳng tắp, là một thiếu niên vốn dĩ đã nên rời đi.
Ôn Ảnh im lặng đứng sau lưng Giang Hàn Phong, gương mặt lạnh lẽo, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu ta.
Hai ánh mắt chạm nhau, Giang Hàn Phong lập tức chột dạ, siết chặt cây bút trong tay.
Cậu ta không biết đối phương đã đứng đó từ bao giờ, đã nghe được những gì. Từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng.
Giang Hàn Phong tim đập thình thịch, gần như ngừng thở, cố nặn ra một câu: “Ôn Ảnh, cậu… cậu tới từ bao giờ vậy?”
Ôn Ảnh nghe cậu hỏi thì thu lại vẻ lạnh lẽo, nở một nụ cười dịu dàng: “Cậu vừa rồi… tỏ tình với thầy Dư à?”
“Cậu cũng thích thầy Dư sao?”
Giang Hàn Phong chưa kịp phủ nhận thì đã phát hiện điểm mấu chốt trong lời nói của Ôn Ảnh. Cậu ta nhíu mày: “Cũng? Tại sao lại là ‘cũng’?”
Cũng… thích thầy Dư?
Cậu lặp lại những lời đó trong đầu, như bừng tỉnh ngộ. Mắt trợn to, vội đưa tay bịt miệng: “Chẳng lẽ cậu cũng…”
“Suỵt…”
Ôn Ảnh giơ tay ra hiệu giữ im lặng, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Nhớ giữ bí mật giúp tớ đấy.”
—
Đêm buông xuống, phủ một tầng sương ẩm lên tuyết trắng.
Dư Tẫn ném sách giáo khoa lên bàn, ngồi xuống xoa mắt vì mệt. Một đồng nghiệp cũng lảo đảo ngồi phịch xuống ghế bên cạnh, nhắm mắt than vãn: “Cái trường này đúng là bóc lột người ta đến tận xương. Ai lại bắt dạy đến muộn thế này chứ, tôi còn chưa kịp ăn cơm nữa!”
Dư Tẫn bụng đói réo lên một tiếng, cậu gật đầu phụ họa: “Có lẽ nên ăn cơm xong rồi hẵng họp.”
“Tôi nói trọng điểm không phải cái này!” Đồng nghiệp tức giận ngửa đầu gào thét, vô lực đổ người xuống bàn.
“Cái bánh kem lần trước cậu mua ấy, ăn ngon không?”
Lần đó Dư Tẫn vừa mua bánh kem về văn phòng buổi trưa, liền bị đồng nghiệp bắt gặp. Nếu không phải cậu ôm chắc trong tay thì suýt chút nữa đã bị giật mất rồi.
Dư Tẫn hơi do dự rồi trả lời: “Không chắc, chắc là ngon.”
“Không chắc? Sao lại không chắc, cậu không ăn à?”
Dư Tẫn lắc đầu: “Mang về nhà cho nhóc con ăn rồi.”
“Nhóc con?”
Đồng nghiệp ngửi thấy mùi gossip, lập tức từ trên ghế bật dậy, ánh mắt sáng rực:
“Nhóc nào? Cậu giấu người tình bé nhỏ ở nhà à?”
Dư Tẫn bất lực thở dài, có hơi hối hận vì mình vừa mới lỡ lời, nhưng vẫn giải thích:
“Tạm thời chăm sóc thôi.”
“Không phải con cậu?” Đồng nghiệp lập tức xì hơi.
“Không thú vị gì hết, tưởng đâu được ăn quả dưa siêu bự.”
Dư Tẫn nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà: “Tôi phải về đây, nhóc ấy đang ở nhà đợi.”
Đồng nghiệp giật mình nhảy dựng khỏi ghế: “Trễ thế này còn về? Lỡ gặp quái vật thì sao? Cậu ngủ lại ký túc xá một đêm cũng được mà, dạo gần đây bên ngoài nguy hiểm lắm.”
“Chính vì nguy hiểm nên mới phải về, nhóc con còn nhỏ quá, ở nhà một mình không an toàn.”
Tiểu Ôn ngoan ngoãn thật đấy, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé sáu tuổi. Một mình ở trong căn nhà trống không, chắc chắn sẽ sợ hãi, cậu không thể không về.
“Vậy…” Đồng nghiệp nghĩ ngợi một lúc, rồi giơ điện thoại lên.
“Vậy khi ra khỏi cổng trường nhớ gọi cho tôi một cuộc, có chuyện gì thì tôi còn kịp liên hệ trung tâm xử lý quái vật.”
Dư Tẫn đành gật đầu: “Ừ.”
Bên ngoài tuy không có tuyết rơi, nhưng một lớp sương trắng dày đặc đã phủ kín mặt đất. Tầm nhìn vốn đã kém, nay bị sương mù che lấp hoàn toàn, chỉ có thể thấy được trong khoảng cách vươn tay ra mà thôi.
Đèn đường chẳng khác gì vật trang trí, Dư Tẫn chỉ có thể dựa vào trí nhớ để men theo đường trong trường mà đi.
Trong không khí bỗng tràn ngập một mùi hương kỳ lạ, Dư Tẫn dừng bước, ngẩng đầu về phía mùi hương phát ra, phía đó truyền đến tiếng sột soạt nho nhỏ.
Mùi hương này... rất quen.
Là Ôn Ảnh.
Giờ này mà còn không chịu yên trong ký túc xá, chạy ra làm gì?
Dư Tẫn tò mò bước nhanh về phía đó, lại phát hiện trong không khí ngoài mùi hương quen thuộc còn thoảng qua một mùi máu tanh mờ nhạt.
Chẳng lẽ Ôn Ảnh ra tay rồi?
Một cảm giác bất an trào lên trong lòng, Dư Tẫn lập tức tăng tốc, bước chân dồn dập chạy theo tiếng động phát ra, tiếng bước chân vang vọng trong con hẻm vắng, làm kinh động cả lũ quái vật đang lẩn khuất trong bóng tối.
Mùi máu ngày càng nồng, dẫn Dư Tẫn tới một con hẻm nhỏ không bóng người. Cậu nhìn vào khoảng không bị sương mù che phủ, cẩn thận gọi: “Ai ở trong đó?”
“……”
Không có ai trả lời, chỉ có tiếng gió lùa qua lá cây ào ào vang vọng.
Mùi máu trong không khí ngày càng rõ rệt. Dư Tẫn chắc chắn bên trong có người, liền tụ tập dị năng trong tay, từ từ tiến vào ngõ hẹp: “Tôi biết có người ở trong đó, đừng trốn nữa, cũng đừng im lặng.”
“…… Ai……”
Một lúc sau, trong hẻm truyền ra một tiếng thở dài khe khẽ. Dư Tẫn thấy một người khập khiễng đi vào tầm mắt, liền nghi hoặc gọi: “Ôn Ảnh? Em làm gì ở đây?”
Cậu thiếu niên mặc áo khoác ngoài màu đen rộng thùng thình, trước ngực nhô lên như đang giấu gì đó.
Dư Tẫn lần theo mùi máu mà nhìn, nhíu mày: “Em bị thương à?”
Ống quần hắn bị rách một mảng to, bắp chân bên trái lộ ra ngoài giữa cái lạnh cắt da, trên da có một vết rạch sâu và dài, máu chảy ra thấm đỏ cả tuyết, nhìn chẳng khác gì hiện trường án mạng.
“Làm sao lại thành ra thế này?”
Ôn Ảnh cúi đầu không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo khóa áo xuống, lộ ra thứ đang giấu trong ngực.
“Meo ——”
Mất đi lớp áo ngoài che chắn, con mèo con bị lạnh lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn, Ôn Ảnh vội kéo khóa áo lên lại, giải thích: “Nó cứ kêu mãi, nếu không cứu thì chắc là chết cóng mất.”
“Em vì cứu nó mà ngã bị thương à?”
“……”
Dư Tẫn nhìn bộ dạng rách rưới của thiếu niên, thở dài: “Ngốc thật.”
Cậu ngồi xổm xuống dưới ánh đèn đường lờ mờ, quan sát vết thương. Nhận ra tình hình khá nghiêm trọng, Dư Tẫn liền kéo áo khoác ngoài ra, xé một miếng vải bên trong băng tạm vết thương cho hắn.
Ôn Ảnh cúi đầu nhìn Dư Tẫn, ánh mắt ánh lên ý cười: “Cảm ơn thầy.”
Khi Dư Tẫn đứng dậy, nụ cười kia liền biến mất, thay bằng nét mặt mệt mỏi không giấu giếm. Cậu nhìn dáng vẻ đáng thương của thiếu niên, không nỡ liền chìa tay ra.
“Thầy đưa em tới phòng y tế xử lý vết thương.”
Ôn Ảnh ngẩng đôi mắt to tròn nhìn cậu, mặt đầy vẻ bất ngờ mừng rỡ: “Làm phiền thầy rồi.”
Dư Tẫn dìu thiếu niên khập khiễng rời khỏi con hẻm, nơi đó lại trở về với vẻ tĩnh lặng chết chóc.
Mùi máu trong không khí che giấu hoàn hảo hơi thở của quái vật, nếu Dư Tẫn chỉ tiến sâu thêm một bước nữa thôi thì cậu sẽ phát hiện thi thể ngập tràn huyết khí đang bị che giấu trong bóng tối.
Đôi mắt thi thể đã trắng dã, tứ chi cứng đờ, nằm yên giữa tuyết trắng phủ đầy đất. Trên tay vẫn nắm chặt một bức thư tình màu hồng nhạt đã nhàu nát. Máu tươi nhuộm đỏ giấy thư, dưới màn sương mờ ảo, từng giọt rơi xuống như nước mắt đang khóc cho một cuộc tình chưa kịp nói thành lời.