Edit và beta by Thất Sắc Tường Vân
Nghe thấy tiếng gào khóc đau đớn vang lên bên tai, Khương Ương lặng lẽ lùi lại hai bước, như thể làm vậy thì cậu sẽ không còn cảm nhận được nỗi đau của Vương Tú Tú nữa.
Nói thật lòng, Khương Ương có hơi không hiểu: “Sao lại phải làm vậy? Cô ta nhất định phải chết sao?”
“Chết?” Triệu Đình Liêu thì thầm lặp lại từ đó, sau đó mỉm cười: “Cậu sai rồi, cô ta sẽ không chết đâu.”
Ánh mắt của Khương Ương lại lần nữa dừng trên thang máy. Cánh cửa thang máy màu bạc sạch sẽ như mới, bề mặt bóng loáng không chút bụi bẩn phản chiếu rõ nét bóng dáng của ba người. Khương Ương nhìn cánh cửa như một tấm gương kia, khuôn mặt của cậu hiện rõ trên đó—thương xót, tội nghiệp, nhưng cũng vô cảm.
Xuyên qua gương mặt của chính mình, trong thoáng chốc, Khương Ương cảm thấy cậu như thể nhìn thấy được Vương Tú Tú đang đau đớn gào khóc bên trong thang máy.
Có lẽ cô ấy đang lăn lộn dưới đất vì đau đớn, có lẽ đang cố níu lấy cổ họng mình để hít thở thêm một lần nữa, có lẽ vào giây phút này, cô ấy đang nguyền rủa trong đau đớn, nhưng chẳng thể phát ra tiếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play