Edit và beta by Thất Sắc Tường Vân 

Khi đó, dân trong trấn dựa vào tơ lụa Hồng Liên mà chẳng lo chuyện cơm áo. Nam nữ đều được học hành biết chữ, khắp thị trấn nhộn nhịp tiếng cười, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ hạnh phúc.

Khi còn nhỏ, Tề Niệm Niệm mặc chiếc áo bông thêu hoa, ngồi trong lớp theo tiên sinh đọc những câu “chi hồ giả dã”, trong lòng mơ mộng về những ngày tháng sau khi thành thân với vị hôn phu.

Chỉ tiếc rằng, Tề Niệm Niệm trước mặt Khương Ương bây giờ lại quá đỗi khác biệt so với hình dung trong lòng cậu. Bà như ngọn đèn cạn dầu, không còn chút sinh khí, chỉ đợi một cơn gió thổi qua là tan biến theo mây khói.

Khương Ương đứng bên giường Tề Niệm Niệm, thoáng phân vân không biết nên bắt đầu cuộc trò chuyện tiếp theo như thế nào.

Bộ dạng ấy rơi vào trong mắt Tề Niệm Niệm khiến bà bất chợt nở nụ cười:

— Trấn trưởng đến để hỏi tôi về cái chết của con tôi phải không?

Khương Ương suy nghĩ một chút, rồi gật đầu:

— Nếu thân thể bà còn chịu được, có thể kể cho chúng tôi nghe một chút không?

Nghe vậy, Tề Niệm Niệm khẽ thở dài:

— Trừng Chỉ là một đứa trẻ ngoan, chỉ tiếc nó mệnh khổ. Rõ ràng chỉ bị bắt đi lao dịch, chịu chút khổ cực là cùng, vậy mà lại bị nữ thần Hồng Liên xem là tế phẩm dâng cho thần khác, cuối cùng bị cô ta lấy mạng.

Cách nói của Tề Niệm Niệm không khác gì so với Tề Lão Tam, đều cho rằng cái chết của người đi lao dịch là do nữ thần Hồng Liên đòi mạng.

Khương Ương cũng không tiếp tục xoáy sâu vào vấn đề này nữa, mà đổi sang hỏi:

— Tôi còn một câu hỏi nữa, liên quan đến vị hôn phu đầu tiên của bà là Tiêu Tái Tuyết và vợ của ông ta là Chương thị. Bà có thể trả lời được không?

Tề Niệm Niệm rõ ràng sững người, hơi mở to mắt như thể không ngờ Khương Ương lại hỏi đến chuyện ấy. Một lúc sau, bà mỉm cười nói:

— Đều là chuyện từ nhiều năm trước rồi, nếu đại nhân muốn biết thì cũng không sao.

— Dao Phổ tỷ tỷ là người tốt. — Tề Niệm Niệm mở đầu bằng một câu đầy ẩn ý, — Tỷ ấy là người Tái Tuyết ca nhặt được trong núi. Hôm đó là mùa đông, tỷ ấy suýt nữa đã chết cóng trong rừng. Sau đó thì Dao Phổ tỷ yêu Tải Tuyết ca, mà Tải Tuyết ca cũng yêu tỷ ấy.

— Tôi còn có thể làm gì? — Giọng bà thoáng hốt hoảng, — Họ yêu nhau thật lòng, còn tôi chỉ là người thừa. Tôi từng khóc, từng làm loạn, nhưng cuối cùng họ vẫn ở bên nhau.

— Sau đó bà lấy cha của Tiêu Trừng Chỉ? — Khương Ương hỏi, — Cứ thế thôi à?

Tề Niệm Niệm gật đầu:

— Thực ra, tôi cũng không biết nhiều về Dao Phổ tỷ tỷ, vì lúc đó tôi rất ghét tỷ ấy. Tái Tuyết ca không cho tôi gặp mặt Dao Phổ tỷ. Mãi đến sau này, khi chúng tôi đều có con rồi, quan hệ mới dần tốt lên.

Khương Ương lại gật đầu, hỏi tiếp:

— Tiêu Tái Tuyết và Chương Dao Phổ đều chết đuối do trượt chân?

Tề Niệm Niệm lại gật đầu:

— Phải. Đó là năm thứ hai sau khi Lan Hiết rời trấn đi học, Tái Tuyết ca và Dao Phổ tỷ hẹn nhau đến hồ Hồng Liên dạo chơi, kết quả không cẩn thận rơi xuống hồ mà chết đuối.

Khương Ương thắc mắc:

— Tiêu Tái Tuyết chẳng phải biết bơi sao?

Nghe đến đây, Tề Niệm Niệm bật cười:

— Đại nhân chưa từng nghe câu này à? Người chết đuối đều là người biết bơi cả. Khi ấy đang giữa đông giá rét, nước hồ lạnh thấu xương, mà Dao Phổ tỷ lại không biết bơi, Tái Tuyết ca mang theo một người không thể bơi được, không lên bờ nổi cũng là điều bình thường thôi.

Khương Ương nheo mắt lại:

— Bà chẳng phải vừa nói là họ đi dạo mùa xuân sao? Sao lại thành giữa mùa đông giá rét rồi?

Tề Niệm Niệm sững người, rồi vội nói:

— Là tôi diễn đạt không rõ. Đại nhân không phải người bản địa đúng không? Có thể ngài không biết, khí hậu nơi này vốn kỳ quái — cỏ đã xanh rì rồi nhưng nước vẫn còn lạnh, hai điều đó không mâu thuẫn nhau. Tôi chỉ muốn nói vậy thôi.

Khương Ương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi:

— Bà và Chương Dao Phổ quan hệ có tốt không?

Tề Niệm Niệm gật đầu:

— Từ sau khi chúng tôi đều có con, quan hệ đã rất tốt rồi.

Khương Ương:

— Vậy bà có biết Chương Dao Phổ là người từ đâu đến không?

Tề Niệm Niệm sững sờ, rồi lắc đầu:

— Đại nhân, chuyện này tôi thật sự không rõ. Dao Phổ tỷ chưa bao giờ nói về quá khứ của mình, tôi hoàn toàn không biết gì về thân thế của tỷ ấy cả.

Khương Ương cau mày:

— Vậy từ lời nói hay hành vi của bà ấy, bà có đoán được gì không? Bà biết bà ấy có giỏi thứ gì không?

Nghe vậy, Tề Niệm Niệm cúi đầu suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng:

— Nếu nói vậy thì…Dao Phổ tỷ viết chữ rất đẹp, biết viết lối chữ lệ, chữ thảo, tiểu triện, còn biết cả nữ thư.

Khương Ương tiếp tục hỏi:

— Còn gì nữa không?

Tề Niệm Niệm lại nói:

— Tỷ ấy biết đánh đàn, vẽ tranh và thêu thùa. Hoa văn tỷ ấy vẽ ra được tất cả nữ nhân trong trấn Hồng Liên yêu thích, đồ thêu của tỷ cũng là đẹp nhất, mang ra chợ bán thì đều được giá cao nhất.

Nói đến đây, Tề Niệm Niệm thậm chí còn ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh:

— Hoa văn Dao Phổ tỷ vẽ đẹp lắm, khi đó chúng tôi đem thêu phẩm ra bán, chỉ cần một hai tháng đã kiếm được bằng cả năm đàn ông cày ruộng rồi.

Lông mày Khương Ương giật khẽ —

Nếu phụ nữ trong trấn Hồng Liên bán thêu phẩm một hai tháng đã kiếm được bằng cả năm thu hoạch đồng áng, thì sao trấn Hồng Liên lại nghèo đến nỗi không trả nổi tiền miễn lao dịch?

Khương Ương lập tức hỏi:

— Vậy sau đó thì sao? Vì sao trấn Hồng Liên lại trở nên nghèo khổ?

Nghe nhắc đến chuyện này, ánh sáng trong mắt Tề Niệm Niệm lập tức biến mất. Một lúc sau, nàng cười khổ:

— Còn không phải vì nữ thần Hồng Liên sao?

Cái này thì có liên quan gì đến nữ thần Hồng Liên?

Khương Ương dựng tai nghe, liền nghe Tề Niệm Niệm nói:

— Khi Dao Phổ tỷ mới đến trấn Hồng Liên, đó là quãng thời gian tốt đẹp nhất trong ba mươi năm qua. Ba mươi năm trước, hồ Hồng Liên nở đầy hoa, bỗng một đêm tất cả hoa sen đỏ đều héo rũ. Sau đó chúng tôi sống mười năm cực khổ, quanh năm suốt tháng trông trời thương xót, mệt mỏi rã rời mà vẫn không đủ ăn.

— Mãi đến khi Dao Phổ tỷ xuất hiện, mang đến những hoa văn thời thượng hơn, còn dạy chúng tôi kỹ thuật thêu tân tiến. Nhờ đó, chúng tôi dựa vào bán thêu phẩm mà sống hai năm dễ chịu.

— Kết quả là chưa được bao lâu, một đêm tất cả thêu phẩm của chúng tôi rơi vào hồ Hồng Liên. Hồng Liên nữ thần nói cô ta rất thích thêu phẩm của chúng tôi, thế là chiếm lấy hết. Từ đó về sau, mỗi lần có thêu phẩm hoàn thành, nó đều xuất hiện ở hồ Hồng Liên. Lâu dần, chẳng ai còn làm thêu nữa.

Khương Ương trầm mặt.

Rời khỏi nhà Tề Niệm Niệm, suốt quãng đường đi, lông mày Khương Ương vẫn không giãn ra.

Triệu Đình Liêu đi bên cạnh hỏi:

— Cậu đang nghĩ gì vậy?

— Đang nghĩ đến Tề Niệm Niệm. — Khương Ương nhíu mày, — Tôi nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao bà ta phải nói dối?

Khương Ương vuốt cằm nói:

— Tề Lão Tam từng nói, nữ thần Hồng Liên sau khi ăn thịt sáu mươi người gồm đạo sĩ và người Tây thì rơi vào giấc ngủ kéo dài ba mươi năm. Mãi đến năm nay tiêu hóa xong mới thức dậy. Nhưng Tề Niệm Niệm lại nói rằng, vào thời điểm lẽ ra nữ thần đang ngủ say thì cô ta lại cướp hết thêu phẩm của cả trấn Hồng Liên.

— Cậu không thấy logic này rất kỳ lạ sao?

— Giả sử ta tin lời Tề Niệm Niệm là thật, rằng nữ thần từng hiện linh cách đây khoảng hai mươi năm, vậy thì dân trấn Hồng Liên đều phải biết cô ta chưa hề ngủ say — vì hành vi cướp thêu phẩm đã khiến một trấn vừa thoát nghèo rơi lại vào cảnh bần hàn.

— Nếu vậy, tại sao dân trấn Hồng Liên không tiếp tục dâng tế phẩm để cầu cứu nữ thần? Nữ thần đã lấy tế phẩm thì ít nhất cũng nên cho dân một con đường sống. Nhưng trong mấy chục năm qua, trấn Hồng Liên không hề tổ chức bất kỳ hoạt động tế tự nào, ngay cả lễ tế nữ thần Hồng Liên cũng ngừng suốt ba mươi năm. Nếu không phải do hàng loạt cái chết trong đợt lao dịch này, họ căn bản chẳng có ý định khôi phục lễ tế.

— Nhưng nếu giả thiết ngược lại là đúng — rằng lời Tề Lão Tam mới là thật, nữ thần thực sự ngủ say ba mươi năm — vậy thì tại sao dân trong trấn lại không tiếp tục bán thêu phẩm nữa? Rõ ràng bán thêu kiếm được nhiều hơn hẳn làm nông, tại sao họ thà chịu nghèo khổ chứ không tiếp tục thêu?

Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu Khương Ương, khiến cậu không thể phân biệt thật giả.

Triệu Đình Liêu nghĩ một lúc rồi hỏi:

— Vậy cậu nghĩ sao?

Khương Ương trầm mặc giây lát, cuối cùng nói:

— Tôi cảm thấy bọn họ đều đang nói dối.

— Oh?

Khương Ương:

— Có thể anh không biết nghề của tôi — tôi là bác sĩ tâm lý. Quan sát vi biểu cảm của bệnh nhân là bài học hàng ngày. Tôi tin vào trực giác của mình, họ đều đang nói dối.

— Bác sĩ tâm lý à? — Triệu Đình Liêu hứng thú hẳn, — Vậy bác sĩ Khương, cậu có thể xem thử giúp tôi, xem tôi có bị tâm thần không?

Nghe vậy, Khương Ương liếc nhìn anh ta thật sâu:

— Sống vui vẻ chẳng tốt hơn sao? Hà tất phải tìm phiền phức cho bản thân?

Triệu Đình Liêu:

— ???

Trên đường, Triệu Đình Liêu cứ đuổi theo Khương Ương hỏi rốt cuộc câu đó có ý gì, nhưng Khương Ương chỉ liếc anh một cái, để anh tự lĩnh ngộ.

Ngay khi Triệu Đình Liêu sắp không nhịn được muốn dùng đến thủ đoạn “có chút mosaic” thì bất chợt anh trông thấy — phía trước đường, có một người đang đứng.

Là một cậu con trai có dáng vẻ thư sinh, mặc bộ đồ công nhân màu nâu vàng, chân đi đôi giày vải đen hơi cũ, đầu đội mũ nồi có vá, vai đeo một chiếc túi vải bố đã bạc màu vì giặt nhiều lần.

Là một gương mặt… trông như đã từng quen biết.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play