Anh nói chắc nịch, người khác cũng không tiện nói thêm gì.

Vì bây giờ đông người, mọi người bàn nhau đi chung xe về.

Cả nhóm đứng đợi xe trước cổng bệnh viện, kết quả chỉ chờ một lát đã có ba chiếc xe đến.

Ánh mắt Trần Trác Viễn đảo một vòng, đột nhiên nói:
“Tiểu Thanh Lê, cậu với Tân Dã đi chung một xe, mấy người còn lại tụi tôi chia nhau.”

Nói xong cũng chẳng chờ hai người phản ứng ra sao, trực tiếp gọi đám còn lại lên xe trước.

Lông mày Tân Dã lập tức nhíu lại, nhưng cậu không nói gì thêm.

Kỷ Thanh Lê thì bình tĩnh hơn cậu nhiều, chủ động bước tới cạnh xe, quay đầu hỏi:
“Đi không?”

Biểu cảm bình thản kia, vào mắt Tân Dã lại biến thành mong đợi.

Đối mặt với lời mời của “người theo đuổi” mình, khóe miệng Tân Dã khẽ nhếch lên, ra vẻ giữ kẽ rồi chui vào xe ngồi xuống.

Trong xe.

Kỷ Thanh Lê trước tiên nhắn tin trả lời cho Khang Trạch, sau đó không kiềm được liếc nhìn hai hộp thuốc bổ não trong lòng Tân Dã.

Ban đầu rõ ràng nói là sẽ đưa cho Trần Trác Viễn, vậy mà lúc ra khỏi phòng bệnh, hai hộp màu xanh này lại vào tay Tân Dã, đến cả lên xe cũng ôm chặt không buông.

“Cậu... cậu có thể để đồ xuống sàn, ôm lâu vậy dễ tê chân lắm.” Kỷ Thanh Lê tốt bụng nhắc nhở.

Thật ra cậu muốn nói là chẳng ai giành với cậu đâu, nhưng nghĩ tới lúc nãy suýt bị Trần Trác Viễn lấy mất, lại không nói ra nổi.

Tân Dã liếc cậu một cái, giọng trầm thấp:
“Cậu cố ý phải không?”

“Cố ý gì?” Kỷ Thanh Lê ngẩng đầu lên.

“Cố tình dùng đống đồ này hối lộ Trần Trác Viễn, để có nhiều thời gian hơn ở riêng với tôi.”
Tân Dã nói giọng đầy ngụ ý, nhướng mi nhìn cậu:
“Cậu nghĩ làm vậy có hiệu quả không?”

Bác tài xế nhìn thẳng phía trước, mắt không liếc ngang.

Kỷ Thanh Lê: “......”

Hiệu quả thì không biết, nhưng thực tế đúng là hai người bọn họ đang ngồi chung một xe thật.

“Tôi không có định hối lộ gì hết.” Trước tình trạng trí nhớ rối loạn này, Kỷ Thanh Lê cố gắng nói lý, “Hai hộp thuốc này vốn dĩ là định đưa cho cậu, là cậu không cần đó chứ.”

“Tôi không cần thì cậu đưa cho người khác?” Tân Dã nhíu mày, có vẻ rất không vui.

Vậy thì cậu định sao nữa?

Kỷ Thanh Lê liếc cậu, nhớ ra đầu óc người này vẫn còn “có vấn đề”, nên chỉ nói:
“Lần sau tôi không đưa nữa.”

Tâm trạng Tân Dã có vẻ tốt hơn, cuối cùng cũng chịu đặt thuốc xuống, nhưng vẫn để sát bên chân, hai bên đùi chạm sát nhau.

Kỷ Thanh Lê thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ dỗ kiểu này lại có tác dụng.

“Cậu còn kết bạn với cậu ta trên WeChat nữa.” Tân Dã bỗng dưng nói.

“Hả? Cái đó là vì...”

“Tôi là kiểu người khá cố chấp.” Không đợi cậu nói hết, Tân Dã lại mở miệng, “Dù là kết bạn hay chọn người yêu, tôi đều theo cảm giác của mình, không quan tâm người khác nghĩ gì.”

Kỷ Thanh Lê ngẩng đầu nhìn cậu, chưa hiểu rõ ý câu này là gì.

Thấy người vẫn chưa phản ứng, Tân Dã nhíu mày, đành phải nói trắng ra hơn một chút:
“Rõ ràng người cậu đang theo đuổi là tôi, vậy mà cậu lại kết bạn với anh ta.”

“Tôi có đồng ý theo cậu hay không, cậu ta cũng đâu quản được. Cậu đi tìm cậu ta cũng vô ích.”

Nói xong, Tân Dã khom người xuống, muốn dùng hộp thuốc che đi dáng người cao lớn của mình, nhưng tiếc là chẳng che được gì.

Nhìn dáng vẻ ấy, Kỷ Thanh Lê thật sự không biết nên nói gì.

Chỉ có thể thuận theo cậu:
“Vậy tôi nên làm sao?”

“Tự nghĩ đi.” Tân Dã đáp, rồi còn nói thêm, “Tôi chỉ gợi ý thôi, đâu bảo cậu làm thật.”

Kỷ Thanh Lê cúi đầu suy nghĩ một lúc, thử hỏi:
“Hay là... tôi cũng kết bạn với cậu?”

Cậu vừa dứt lời, Tân Dã đã đẩy điện thoại tới, trên màn hình là mã QR đã chuẩn bị sẵn từ trước:
“Nếu cậu đã muốn như vậy thì...”

Kỷ Thanh Lê: “......”

Là cậu sơ suất rồi, ảo tưởng của Tân Dã hình như còn nghiêm trọng hơn cậu tưởng.

Xe chạy tới cổng trường.

Dù là chiếc xe cuối cùng xuất phát, nhưng lúc tới nơi những người khác vẫn chưa đến.

Tháng mười ở Giang Thành, vẫn đang trong giai đoạn nắng gắt trái mùa, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá lớn.

Gió nhẹ thổi qua, Kỷ Thanh Lê vừa xuống xe đã hắt xì một cái, theo phản xạ cho tay vào túi.

“Cậu bị cảm lạnh à?” Tân Dã hỏi bên cạnh.

“Chắc vậy.” Kỷ Thanh Lê hít mũi.

Cậu vốn có thể trạng khá tốt, hồi cấp ba còn tập taekwondo, mấy năm rồi không bệnh vặt gì.

Nhưng tối qua ngủ trông bệnh, mơ mơ màng màng, lại không đắp chăn, sáng dậy đã hơi nghẹt mũi.

“Đi phòng y tế đi.” Tân Dã nói.

“Không cần đâu, về ký túc uống thuốc cảm là được.” Kỷ Thanh Lê ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Vậy tôi đi trước nhé, làm phiền cậu nhắn lại với Trần Trác Viễn giúp tôi.”

“Không cần để ý Trần Trác Viễn.” Sắc mặt Tân Dã tối xuống, rồi lại nói:
“Tôi đi với cậu.”

“Không sao đâu, tôi đi xe bus nội bộ là về tới liền, cậu ở đây đợi mấy người kia cũng được rồi.” Kỷ Thanh Lê nói.

Sinh viên mấy viện đều biết cậu với Tân Dã.

Nếu hai người cứ đi chung thế này, thể nào cũng lại bị đưa lên diễn đàn trường.

Bị từ chối hai lần liên tiếp, Tân Dã có vẻ hơi không vui, cúi mắt liếc nhìn cậu.

Chẳng lẽ vì cậu vẫn chưa đáp lại tình cảm, nên người ta mới cứ tỏ ra phản đối như vậy?

Đúng lúc đó, một chiếc xe bus nội bộ chạy về phía khu Văn – Lý dừng trước cổng.

Tân Dã nhìn xe, rồi đi thẳng qua xếp hàng, Kỷ Thanh Lê thấy vậy cũng vội theo sau.

Lên xe rồi.

Ngoài cửa sổ, khu ký túc xá nơi Tân Dã ở càng lúc càng xa, Kỷ Thanh Lê không ít lần liếc nhìn người bên cạnh.

Thấy cậu ta ngồi yên như núi, trong tay vẫn ôm chặt hai hộp thuốc bổ não, cứ như đang giữ vàng.

Kỷ Thanh Lê khẽ thở dài trong lòng.

Thôi vậy.

Cậu ta muốn đi cùng thì cứ đi.

Xe chạy đến khu Nam số 3.

Xuống xe rồi đi thêm một đoạn là đến ký túc xá của khoa Lịch sử.

“Ký túc xá tôi ở bên kia, cậu... hay là đứng bên kia đợi xe về nhé?” Kỷ Thanh Lê hỏi.

Lần này Tân Dã cũng không cố chấp nữa, xách đồ băng qua đường.

Đợi đến khi thấy cậu đứng xếp hàng cùng đám sinh viên.

Kỷ Thanh Lê mới quay người đi về ký túc của mình.

Ngoài Khang Trạch, hai bạn cùng phòng còn lại cũng đang ở đó, thấy cậu về đều chào hỏi.

“Bằng Bằng, cái gói thuốc cảm lần trước cậu mua còn không?” Kỷ Thanh Lê hỏi người nằm giường đối diện.

“Cậu cảm à?” Khang Trạch tháo tai nghe xuống.

“Có chút thôi.” Kỷ Thanh Lê đáp.

Bằng Bằng tham gia một đội leo núi nghiệp dư, chiều nay đi leo núi về bị nắng cháy đen thui.

Cậu lục lọi trong hộc bàn một lúc, lại quay sang lục tủ. Lục xong mới quay đầu lại nói:
“Chắc là hết rồi.”

“Tớ đi mua cho cậu.” Khang Trạch vừa nói vừa định thay giày.

“Không cần đâu.” Kỷ Thanh Lê cởi áo khoác vắt lên sau ghế, rồi leo lên giường tầng trên, “Tớ nghe truyện là được rồi.”

“Lại nghe truyện nữa hả?” Khang Trạch không tán thành, nhưng nghĩ bụng bụng đói mà uống thuốc thì không tốt, lại nói:
“Vậy cậu cứ ngủ đi, đợi tớ đánh nốt ván này xong sẽ mang cơm và thuốc về cho cậu.”

“Ừm.” Kỷ Thanh Lê đáp một tiếng.

Cắm tai nghe, cậu mở ứng dụng Đỉnh Duyệt FM.

Giọng nói quen thuộc vang lên từ tai nghe:

[Chào mừng các bạn tiếp tục lắng nghe tiểu thuyết kinh dị hồi hộp dài tập "Nửa đêm có người gõ cửa" — do Đỉnh Duyệt sản xuất, Cửu Phẩm Chi Ma kịch xã thực hiện.]

Là giọng của Cửu Thời.

Kỷ Thanh Lê nhắm mắt lại.

Chất giọng trầm khàn, đầy từ tính vang bên tai, như luồng điện chạy dọc ốc tai, lan khắp toàn thân, từng sợi tóc cũng dựng lên, tê tê, ngứa ngứa.

Vì một vài chuyện trong quá khứ, Kỷ Thanh Lê rất nhạy cảm với âm thanh.

Vốn là thứ như bùa gọi hồn khiến cậu khiếp sợ, nhưng qua giọng người này, lại hóa thành lá chắn kiên cố nhất.

Thật ra giọng của Tân Dã cũng rất dễ nghe.

Bình thường hai người chẳng nói chuyện nhiều, hôm nay lại trò chuyện cả một ngày, nghĩ lại thì...

Kỷ Thanh Lê ôm điện thoại thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Trong mơ rối loạn lung tung, như có thứ gì đó đang đuổi theo cậu. Cậu cắm đầu chạy trốn khắp nơi, cuối cùng không còn đường nào nữa, đành chui vào một thùng thư màu đỏ đã bỏ hoang.

Lúc tỉnh dậy, trong phòng ngủ chỉ còn mỗi mình cậu.

Kỷ Thanh Lê ướt đẫm mồ hôi, cũng nhờ thế mà cảm giác mệt mỏi và uể oải vì cảm sốt bớt đi phần nào.

Cậu lần mò lấy điện thoại, vừa bật sáng đã thấy có một tin nhắn chưa đọc.

[Tân: Tôi đang dưới ký túc xá của cậu.]

Tin nhắn gửi từ hơn một tiếng trước.

Kỷ Thanh Lê cau mày, chống người ngồi dậy, nhắn lại:

[Thanh Lê: Cậu còn ở đó à?]

Bên kia lập tức trả lời “Ừm.”

Kỷ Thanh Lê cũng không rõ Tân Dã đến tìm cậu vào giờ này để làm gì.

[Thanh Lê: Tôi xuống ngay.]

Cậu từ trên giường leo xuống, thấy trên bàn là túi cơm và thuốc Khang Trạch mua hộ, bên cạnh có một tờ giấy ghi:

[Tớ với Bằng Bằng ra net chơi rồi, cậu cứ ngủ cho ngon.]

Chắc sợ tiếng máy tính làm phiền giấc ngủ của cậu.

Kỷ Thanh Lê xem xong liền nhắn lại cho Khang Trạch, bảo mình tỉnh rồi.

Sau đó liền xuống lầu.

Vừa tới tầng một đã thấy Tân Dã ngồi trên ghế dài cạnh cửa.

Cậu ta đổi sang áo sơ mi kẻ sọc xám đen, ngũ quan sắc nét, đường nét gương mặt cứng cáp, một chân dài co lại, ngón tay cứ gõ nhẹ lên mặt ghế bên cạnh.

Chỉ với dáng vẻ này, bảo là người mẫu cũng không ai nghi ngờ.

Kỷ Thanh Lê bước nhanh đến trước mặt cậu ta, “Cậu đến sao không gọi điện cho tôi?”

Tân Dã đứng dậy, không trả lời câu hỏi đó, chỉ liếc nhìn xương quai xanh trắng nõn lộ ra dưới lớp áo mỏng của cậu, giữa lông mày khẽ nhíu lại:
“Sao ăn mặc thế này mà xuống dưới?”

“Hả?” Kỷ Thanh Lê cúi đầu nhìn cái áo thun rộng thùng thình, cũng không thấy gì kỳ lạ, “À, chắc vì gấp quá, tôi sẽ mặc thêm áo khoác lúc lên.”

Cậu lại ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Nên cậu đến là vì chuyện gì?”

Tân Dã bước lên một bước dài, chắn chắn cậu lại phía sau:
“Đưa thuốc cho cậu.”

Lúc này Kỷ Thanh Lê mới chú ý tới túi đồ trên tay cậu ta.

Một túi thuốc đầy ắp.

Thuốc uống, thuốc hòa tan, thuốc trị cảm lạnh, thuốc trị cảm nắng, thuốc trị cảm do virus – đủ cả các thể loại.

Chuyên trị cảm thì thôi, đằng này còn có cả... thuốc bổ thận, kiểu như thuốc tăng cường sinh lý.

Kỷ Thanh Lê không nhịn được, “Tân Dã, người cảm không uống thứ này đâu?”

Tân Dã nhìn gương mặt trắng bệch của cậu, đột nhiên nói một câu:
“Tôi thích mấy người trông da dẻ hồng hào một chút.”

Kỷ Thanh Lê: ?

Liên quan gì tới tôi?

Giọng anh lạnh như AI:
“ Nhìn cậu có vẻ cần nó.”

Kỷ Thanh Lê: “……”

Cậu mới cần đấy.
Cả nhà cậu đều cần!

Nhưng dù sao cũng mua rồi, anh không tiện từ chối, chỉ lục lọi trong túi thuốc một hồi, bất đắc dĩ nói:
“Thôi được, hóa đơn đâu? Tôi trả tiền cho cậu.”

Tân Dã: “Cậu cũng từng trả viện phí cho tôi.”

Ý là hòa nhau.

Kỷ Thanh Lê xưa nay không câu nệ mấy chuyện này, cười đáp:
“Vậy thì cảm ơn cậu nhé.”

Cậu nhìn điện thoại, định quay về ký túc xá:
“Giờ cũng hơn bảy giờ rồi, cậu mau đi ăn đi, trễ chút nữa là căng-tin hết cơm đấy.”

“Không ăn chung à?” Tân Dã nhíu mày.

Kỷ Thanh Lê quay đầu nhìn cậu ta:
“Tôi có cơm bạn cùng phòng mang về rồi.”

Không khí đột nhiên lặng đi.

Mấy con chim khách quanh đó vẫn nhảy nhót lích chích, nhưng chàng trai cao lớn trước mặt như bị ai đóng đinh tại chỗ, mặt xị xuống, không hề có ý định rời đi.

Thấy vậy, Kỷ Thanh Lê đành hỏi thêm một câu:
“Sao thế, còn chuyện gì chưa nói à?”

Tân Dã không trả lời ngay, cắn răng một hồi, mãi mới nghẹn ra được một câu:

“Cậu không thấy hôm nay cậu hơi lạnh nhạt với tôi à?”


Tiểu Thanh Lê: Tôi vẫn luôn như vậy mà? (mặt ngơ ngác)

Tân Dã: (bực tức)
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play