“Năm nay Kỷ Thanh Lê có đánh bại được Tân Dã không nhỉ?”

Cuộc thi thiết kế sáng tạo Cúp Tinh Hỏa đang diễn ra vô cùng sôi nổi, khán phòng chật kín người, nhưng điều mà đám đông xôn xao bàn tán chỉ xoay quanh một câu hỏi ấy.

Họ chẳng mấy quan tâm có bao nhiêu tác phẩm dự thi, cái họ ngóng chờ chỉ là kết quả.

Là Kỷ Thanh Lê thắng, hay Tân Dã thắng.

“Thật khó nói đấy, Tân Dã là nam thần trường mình cơ mà, cậu ấy nổi tiếng biết chừng nào, cơ bắp thì rõ nét đẹp khỏi bàn!”

“Nhưng lần này chấm điểm tác phẩm chứ có phải thi thể hình đâu, mọi người nhìn bộ tứ thần thú phong cách Đôn Hoàng mà Kỷ học trưởng làm kìa, đúng là rất có chiều sâu nghệ thuật.”

“Tác phẩm Chó bay dò đường của bên Tân Dã cũng đỉnh mà! Vừa ngầu vừa sáng tạo!”

“Chậc, ban cán sự sinh viên đúng là thích đẩy sóng gió – biết rõ quan hệ giữa hai người thế nào mà còn cố ý sắp họ ngồi cạnh nhau. Không phải đang cố tình tạo kịch tính à?”

Tiếng bàn luận càng lúc càng lớn, như thể cố ý nói cho người trong cuộc nghe thấy.

Kỷ Thanh Lê bước giữa đám đông, từ lâu đã quen với những lời xì xào như vậy.

Cô em khóa dưới phụ trách điểm danh vừa thấy cậu, mặt liền đỏ bừng, vội vàng đưa tờ danh sách ký tên tới.

Kỷ Thanh Lê sở hữu vẻ ngoài điển trai, dáng người cao gầy thẳng tắp, ngũ quan mang theo khí chất trầm tĩnh có phần xa cách, nét mặt như tách biệt hồng trần. Nhưng chỉ cần nở nụ cười là người ta có cảm giác như gió xuân dịu dàng lướt qua.

Nghe đâu ngay trong ngày nhập học, cậu đã bị Hội sinh viên và mấy câu lạc bộ “tranh giành”, suýt nữa thì cãi nhau chỉ vì muốn cậu về câu lạc bộ mình.

Kỷ Thanh Lê bước thêm mấy bước, nhanh chóng đến chỗ ngồi cạnh đồng đội của mình.

Khang Trạch đang trò chuyện với mấy người phía trước, thấy cậu đến lập tức chụp lấy tay cậu, đặt lên ngực trái mình, mặt nhăn như bị táo bón:

“Thanh Lê! Cảm nhận nhịp tim của tớ đi!!”

Kỷ Thanh Lê hơi khựng lại, nhưng vẫn phối hợp đặt tay lên một lát, nghiêm túc hỏi:
“Bao lâu rồi cậu không đi tập thể hình?”

Khang Trạch: “...”
Thật ra là từ lúc đăng ký xong thẻ tập cậu ta chưa hề đi lần nào.

“Hừ! Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn chọc tớ chuyện đó!”
Cậu ta trợn mắt, túm lấy vai Kỷ Thanh Lê lắc qua lắc lại:
“Tớ căng thẳng chết mất!!”

“Cần nghiêm trọng thế không?”

“Dĩ nhiên rồi! Cậu đã chuẩn bị bao lâu cho cuộc thi này chứ, chẳng lẽ không muốn dắt bốn thần thú của mình tham gia giải quốc gia à?” – Khang Trạch ghé sát nói nhỏ.

Kỷ Thanh Lê ngước mắt nhìn về phía trước. Bốn linh thú do đội mình thiết kế đang được trưng bày trong lồng kính, không ít sinh viên đứng xung quanh chụp hình.

Cuộc thi lần này có liên kết trực tiếp với giải thưởng cấp quốc gia, giá trị vàng cực kỳ cao.

Nói không để tâm là nói dối.

Tuy tác phẩm của bọn họ nhận được nhiều lời khen từ cả thầy lẫn trò, nhưng mỗi trường chỉ có duy nhất một đội được chọn tham dự vòng toàn quốc.

Kỷ Thanh Lê nghĩ một lúc, lấy tai nghe trong túi ra, cắm vào điện thoại rồi nghiêng đầu hỏi:

“Nghe cùng không?”

Chương trình là truyện audio mới nhất của đại thần Cửu Thời – 《Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm》.

Kỷ Thanh Lê là một “con nghiện giọng trầm” thứ thiệt.
Mỗi lần căng thẳng, cậu đều bật cái này nghe, cảm giác như toàn thân từ đầu đến chân được vuốt lông an thần, tê tê, ngứa ngứa, trong lòng bình ổn hẳn.

Khang Trạch rùng mình một cái:

“Tha cho tớ đi, người đó lần nào cũng đọc truyện kinh dị, nghe xong buổi tối thể nào cũng mơ ác mộng.”

Cậu ta thật sự không hiểu nổi.
Người bạn cùng phòng của mình trông thì thanh tú nhã nhặn, vậy mà gu lại nặng như thế.

Kỷ Thanh Lê nghe vậy cũng không ép.

Vừa đeo tai nghe lên, thì có một nhóm sáu người từ phía sau bước đến.

Họ mặc áo thun đen in dòng chữ “Kỹ sư cơ khí”, ai nấy đều cao lớn, bước đi dứt khoát, khí thế ngút trời.

Mỗi nơi họ đi qua, những cuộc thảo luận liên quan đến Kỷ Thanh Lê và Tân Dã lập tức im bặt, chuyển thành thì thầm khe khẽ.

Tân Dã đi cuối cùng trong nhóm.

Ánh mắt anh trầm xuống, lướt qua tay Khang Trạch đang đặt trên vai Kỷ Thanh Lê, lông mày khẽ nhíu lại.
Ang ngồi xuống dãy ghế cách Kỷ Thanh Lê chỉ một lối đi.

Năm ngoái, hai người vốn đã là đối thủ. Năm nay lại đều là ứng viên sáng giá nhất.

Hiện tại ngồi gần thế này, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên vi diệu.
Ai cũng dè dặt ít lời đi.

Kỷ Thanh Lê liếc sang bên cạnh – đập vào mắt là bắp tay săn chắc và cơ cẳng tay nổi rõ đường nét của Tân Dã.

“Thanh Lê, sắp bắt đầu rồi.”
Khang Trạch bên cạnh xoa tay vào lòng bàn tay, nhắc nhở.

Kỷ Thanh Lê vội vàng thu ánh mắt về.

Trên sân khấu, một nam một nữ dẫn chương trình lần lượt bước ra, hội trường dần yên tĩnh lại.

“Chào buổi chiều các thầy cô và các bạn học sinh.”

“Chào mừng mọi người đã dành thời gian tham dự lễ trao giải cuộc thi Thiết Kế Sáng Tạo Toàn Quốc – vòng loại cấp trường.”

Sau vài câu mở đầu, màn hình lớn bắt đầu lướt qua các tác phẩm tham dự.

Các giáo viên trong ban giám khảo lần lượt lên sân khấu, nhận xét từng bài theo thứ tự.

Từ khoảnh khắc ấy, tất cả đội thi đều bắt đầu căng thẳng.

Dù đa số đều biết mình khó có cơ hội đoạt giải nhất, nhưng đã bỏ ra bao công sức thì ai chẳng mong đoán được thứ hạng của mình qua lời nhận xét của giám khảo.

Cuối cùng, khi nhóm cuối cùng kết thúc.

Người dẫn chương trình bắt đầu công bố kết quả:

“Giải Nhất cuộc thi trình bày ý tưởng sáng tạo lần thứ 24 – vòng trường, đồng thời đại diện trường tham gia vòng quốc gia là——”

“Đội ' Kỹ sư cơ khí’ đến từ Khoa Kỹ Thuật !”

“Kính mời Viện trưởng Vương lên trao chứng nhận danh dự và thẻ thông hành đến vòng thi quốc gia cho đội chiến thắng!”

Vừa nghe công bố xong

Cả hội trường liền rộ lên, ai nấy đều rôm rả bàn tán:

“Vẫn là anh Tân của tôi đỉnh nhất, đúng là ngầu bá cháy!”

“Mấy cậu không thấy Tân Dã cứ nhằm Kỷ Thanh Lê mà đến à? Cứ hễ cậu ấy tham gia cái gì là Tân Dã cũng nhảy vào!”

“Nhảy vào cái gì mà nhảy, rõ ràng là Kỷ Thanh Lê không đủ trình. Nghĩ vài món đồ mỹ nghệ là có thể giành giải? Buồn cười thật!”

...

Sau khi công bố kết quả,
Khang Trạch và mấy người xung quanh đều cúi đầu.

Kỷ Thanh Lê thật ra cũng hơi thất vọng.
Nửa năm trời cặm cụi, tay trầy da tróc vảy, cuối cùng vẫn như năm ngoái.

Nhưng nếu nói thật lòng thì cậu cũng không quá bất ngờ.

Thời đại AI lên ngôi, xu hướng cả nước đều đổ dồn về robot, so với những món thủ công như của bọn họ, rõ ràng không bằng về mặt thu hút.

Kẻ vui người buồn, chẳng ai ngước nhìn sân khấu nữa.

Cho đến khi người dẫn chương trình lặp lại một lần nữa tên đội chiến thắng!

Mọi người mới nhận ra Tân Dã vẫn ngồi yên tại chỗ, như thể không nghe thấy gì.

Có phải... vui quá mà ngơ người ra rồi không?

Có vài người trong nhóm định đứng dậy, nhưng thấy đội trưởng vẫn bất động, đành liếc nhau rồi lại ngồi xuống.

“Mời đội ’Kỹ sư cơ khí' lên sân khấu nhận giải!”

MC trên sân khấu toát hết mồ hôi, lần này gọi to hơn hẳn mọi khi.

Người gần Tân Dã nhất ngoài các thành viên đội anh chính là Kỷ Thanh Lê.

Cảm nhận được ánh mắt dần lúng túng của MC, Kỷ Thanh Lê do dự một chút, nghiêng người qua hành lang, nhẹ giọng nhắc:

“ Bạn học Tân, lên nhận giải đi.”

Tân Dã dường như không ngờ cậu lại đột nhiên cúi xuống sát thế.
Liếc cậu một cái, rồi nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thản như cũ.

Anh chỉnh lại trang phục rồi đứng dậy.

Ngay khi Tân Dã đứng lên, các thành viên của đội “Kỹ sư cơ khí” cũng đồng loạt đứng dậy.

Phía dưới bắt đầu có người vỗ tay trước.

Chỉ là, nhìn đội hình cả nhóm mặc đồ đen bước lên sân khấu, khí thế rầm rộ, trông chẳng khác gì... đi đánh nhau thay vì nhận giải.

Không khí lạnh lạnh lan tỏa khắp hội trường.

Khang Trạch ngồi bên cạnh, mặt đầy vẻ ghen tỵ.

Theo ánh mắt của tất cả mọi người, Kỷ Thanh Lê cũng ngẩng đầu nhìn theo.

Tân Dã khẽ gật đầu cảm ơn viện trưởng.

Thế nhưng không hiểu có phải do cậu ảo giác không 

Dù đoạt giải rồi, nhưng nét mặt của Tân Dã lúc này lại lạnh lùng hơn cả khi còn ngồi dưới kia.

Đến phần phát biểu, Tân Dã nói ngắn gọn súc tích, bài phát biểu mười phút bị anh rút gọn chưa đầy năm phút, khí thế mạnh như cơn lốc cuốn qua.

May mà thầy viện trưởng thuộc kiểu người nói nhiều, lại kéo dài thêm tận hai mươi phút.

Hai MC phía dưới sân khấu như đang trải qua kiếp nạn, giấy lau mồ hôi dùng gần hết hộp, mặt mũi chẳng còn tâm trí đâu mà chỉnh trang lại lớp trang điểm.

Sau khi lên sân khấu lại càng nhanh chóng đẩy phần này qua, công bố nốt các đội đoạt giải khác.

Sau khi từng đội được xướng tên, buổi lễ cũng dần đi đến hồi kết.

Người đến xem cho vui bắt đầu lục tục ra về.

Chỉ còn lại các đội thi lần lượt lên chụp ảnh lưu niệm, rồi mang về tác phẩm của mình.

Nhóm “Cỗ Máy Thời Gian” của Kỷ Thanh Lê giành được giải Nhì.

Tuy không đủ điều kiện vào vòng quốc gia, nhưng vẫn nhận được giấy chứng nhận cấp trường, cùng phần thưởng năm nghìn tệ từ đại học Giang.

Khang Trạch ban nãy chẳng nói mấy lời, đợi mọi người lục tục rời đi gần hết, mắt liền sáng rực lên:
“Thanh Lê, tối nay tụi mình đi ăn buffet ở Kim Hán Sơn nhé!”

Kỷ Thanh Lê đang cẩn thận cho “Thần Thú Giữ Bảo Vật” vào túi chống bụi, nghe vậy liền ngẩng đầu lên:
“Không thấy khó chịu nữa à?”

Khang Trạch cười hì hì:
“Ai bảo năm ngoái thưởng có hai nghìn chứ, năm nay số tiền này ngoài ăn uống, mỗi người còn được chia vài trăm nữa cơ!”

Nói xong cậu ta lại quay sang nhìn mấy người khác trong nhóm.

Những người khác cũng đang nhìn Kỷ Thanh Lê, ai nấy đều đang ra sức lôi kéo cậu đi cùng.

Làm hết sức rồi, dù số phận chưa đến, cũng không thể bỏ lỡ chuyện ăn uống ca hát được.

Kỷ Thanh Lê cũng hơi động lòng:
“Được rồi, vậy đi chỗ đó đi.”

“Hay lắm! Tớ đi gọi điện đặt bàn luôn!”

Khang Trạch nói rồi vui vẻ chạy ra ngoài.

Những thành viên còn lại cũng không ngồi yên, đi ra hành lang gỡ băng rôn “Cỗ Máy Thời Gian”.

Kỷ Thanh Lê thì ngồi xổm dưới đất thu dọn đám thần thú.

Một lát sau, có tiếng bước chân vang lên từ xa tới gần rồi dừng lại sau lưng cậu.

Kỷ Thanh Lê tưởng là Khang Trạch, không ngoảnh đầu lại, nói:
“Tiểu Trạch, giúp tớ lấy cuộn băng keo trên bàn với.”

Người sau lưng khựng chân một chút, sau đó cầm băng keo trên bàn đưa cho cậu.

Bóng dáng cao lớn đổ bóng xuống mặt đất.

Kỷ Thanh Lê nhận lấy, lúc này mới phát hiện người đứng sau lại là Tân Dã!

Ánh mắt cậu sững lại, phản ứng kịp rồi mới nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn.”

Giọng nói không còn vẻ thân thiết như lúc trước.

Cậu tưởng Tân Dã để quên gì đó nên quay lại, chắc rồi cũng sẽ đi ngay thôi.

Ai ngờ người kia chẳng có ý định rời đi, chỉ khoanh tay, nửa người tựa lên bàn hàng đầu, nhìn cậu chăm chú.

Kỷ Thanh Lê là kiểu người có thể nhanh chóng tập trung vào việc mình đang làm.

Nhưng khổ nỗi, Tân Dã tồn tại như thể có từ trường, quá khó để lờ đi.

Cậu tưởng Tân Dã hứng thú với mấy món trong tay mình, đứng dậy rồi chủ động đưa con Hươu Chín Màu ra:
“Cậu muốn xem thử không?”

Hươu Chín Màu là thần thú bảo vệ rừng núi, nhưng lúc này hai chân trước co lại, gục đầu ngủ ngon lành, mất hẳn vẻ uy nghiêm của thần thú, ngược lại còn giống như chú nai Bambi mềm mại nhỏ nhắn.

Đây là ý tưởng cải tiến của cậu ,thần thú ngày đêm canh giữ cho nhân gian, chẳng phải cũng nên có một ngày nghỉ ngơi sao?

Tân Dã cụp mắt xuống, ánh nhìn vô tình lướt qua vết xước trên ngón trỏ của Kỷ Thanh Lê, rồi nhanh chóng quay đi:
“Cậu làm đẹp thật đấy.”

Một lúc sau lại tiếp lời:
“Chỉ là bọn họ không có mắt thôi.”

Câu sau này nói ra như nghiến răng nghiến lợi.

Nếu là người khác nói, Kỷ Thanh Lê chắc chỉ cho là lời xã giao bạn bè.

Nhưng mấy năm nay, mỗi lần tham gia hoạt động gì cậu đều tình cờ gặp Tân Dã, dù ít nói chuyện, nhưng cũng không phải là không hiểu nhau.

Tân Dã không phải kiểu người khẩu thị tâm phi.

“Cuộc thi sáng tạo lần này, mấy sản phẩm văn hoá kiểu này để trong trường thì được, ra tầm cỡ quốc gia thì vẫn chưa đủ đô.”

Kỷ Thanh Lê cố giấu đi cảm xúc trên mặt, khẽ vỗ vào tay đối phương:
“Các cậu cố lên nhé, tranh thủ năm nay lại mang về cái cúp vàng nữa.”

Lời tuy khách sáo, nhưng ánh mắt lại thật lòng.

Tân Dã không nhìn vào mắt cậu.

Môi khẽ mở ra rồi lại khép lại, như thể định nói gì đó, nhưng cuối cùng chẳng nói gì mà quay người đi mất.

Sau khi dọn dẹp xong lớp học, Kỷ Thanh Lê đem tác phẩm của bọn họ về lại phòng hoạt động.

Đây là nơi trường cấp riêng cho khoa Lịch Sử, nhưng sang năm sẽ nhường lại cho đàn em khóa dưới.

Ví tiền rủng rỉnh, mấy người họ gọi luôn hai chiếc taxi.

Kỷ Thanh Lê đi cùng Khang Trạch một chiếc.

Lên xe rồi, cậu tiện miệng kể chuyện lúc nãy Tân Dã đưa băng keo cho mình.

Khang Trạch lập tức nổi chuông báo động, còn nhéo tai cậu:
“Cậu ta không làm gì cậu chứ? Tớ nói này, sau này tốt nhất cậu vẫn nên tránh xa cậu ta ra một chút.”

“Không có.” Kỷ Thanh Lê lắc đầu, lại hỏi: “Sao cậu nói vậy?”

Khang Trạch ậm ừ không trả lời ngay.

“Rốt cuộc là sao thế ?” Kỷ Thanh Lê hơi nhíu mày.

“Thì là…” Khang Trạch dừng vài giây, cuối cùng mới rút điện thoại ra:

“Cậu tự xem đi, nhưng phải chuẩn bị tâm lý đấy nhé.”

“Cậu và Tân Dã lại lên trang nhất diễn đàn trường rồi, lũ rảnh rỗi đó suốt ngày đăng linh tinh!”


Tiểu Thanh Lê: Cậu muốn xem thử không?

Tân Dã: Tôi chỉ muốn nhìn cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play