Trước khi đến bệnh viện,
Kỷ Thanh Lê ghé qua siêu thị, lúc đi ra cầm theo hai hộp viên bổ não.
Vừa rồi trong điện thoại,
Trần Trác Viễn nói là đầu của Tân Dã có vấn đề, dẫn đến rối loạn trí nhớ.
Cậu không nói chuyện này với Khang Trạch, đầu óc Tân Dã giờ không ổn, mà Khang Trạch thì ăn nói thẳng tuột, tạm thời đừng để hai người chạm mặt thì hơn.
Vừa tới khu khám bệnh...
Kỷ Thanh Lê từ xa đã thấy Trần Trác Viễn.
Người kia đang ngồi ở hàng ghế trong sảnh tầng một, vừa trông thấy cậu liền đứng dậy.
“Tân Dã hiện tại thế nào rồi?” Kỷ Thanh Lê bước nhanh tới trước mặt cậu ta.
Trần Trác Viễn liếc nhìn chiếc hộp đóng gói màu xanh trên tay cậu, suýt bật cười nhưng lại cố nín, “Cậu ấy vẫn ổn.”
Kỷ Thanh Lê tạm thở phào, lại hỏi: “Lúc trước cậu nói trí nhớ cậu ấy có vấn đề, rốt cuộc là sao?”
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Trần Trác Viễn nghiêm túc hẳn lên.
Anh ta nhìn quanh hai bên, kéo cậu ngồi xuống ghế, ấp a ấp úng mãi.
Cuối cùng chỉ nói: “Chuyện này... đúng là có chút kỳ lạ, tôi cũng không biết nên giải thích với cậu thế nào.”
“Cậu cứ nói thẳng ra là được.” Kỷ Thanh Lê nói.
Trần Trác Viễn nghĩ ngợi một lúc, rồi lựa lời: “Trí nhớ của Tân Dã đúng là có phần hỗn loạn, nhưng chỉ là một phần thôi, phần lớn vẫn bình thường.”
Kỷ Thanh Lê trầm ngâm: “Vậy phần bị rối loạn đó... có quan trọng không?”
Đừng bảo là quên mất địa chỉ nhà hay bố mẹ là ai nhé...
“Cũng không hẳn là quan trọng lắm, chỉ là....” Trần Trác Viễn vuốt tóc ra sau đầu, hít sâu một hơi rồi nói: “Cậu ấy hình như rất kiên định cho rằng, cậu là người đang theo đuổi cậu ấy.”
“...Theo đuổi?” Kỷ Thanh Lê sững người.
“Đúng, cậu ấy hoàn toàn không nhớ hai người từng cùng nhau tham gia cuộc thi gì đó, chỉ cảm thấy cậu cực kỳ thích cậu ấy.”
Về chuyện này, cả buổi sáng nay Trần Trác Viễn đã phải giải thích cho Tân Dã cả trăm lần, nhưng chẳng ích gì.
Tân Dã không chỉ quên luôn chuyện thi thố, mà những “ký ức” hiện có còn hết sức kỳ quặc.
Nào là Kỷ Thanh Lê thường xuyên lén nhìn cậu ấy, theo đuôi từ sáng đến tối về tận ký túc xá.
Rồi thì mỗi năm tỏ tình mười sáu lần, lần nào cũng đúng giờ 5 giờ 20 chiều.
Hỏi kỹ thì cậu ta bảo:
— “Cậu ấy thích tôi, chuyện này tôi còn rõ hơn cậu.”
— “Nhưng giờ tôi vẫn chưa sẵn sàng đồng ý, dù sao thì... nói ra cậu cũng không hiểu.”
— “Dù gì cũng chưa từng có ai thích cậu như cậu ấy thích tôi, kiểu cuồng nhiệt như thế.”
Cuồng nhiệt cơ đấy...
Không biết Tân Dã nói ra mấy câu đó kiểu gì, mà Trần Trác Viễn chỉ muốn cho cậu ta hai cái bạt tai.
Anh ta day trán, “Bác sĩ nói, đây gọi là tổn thương nhẹ vùng hồi hải mã, ảnh hưởng đến dây thần kinh não, gây ra chứng hoang tưởng.”
Bác sĩ còn bảo, kiểu hoang tưởng này thường phản ánh điều người bệnh khao khát nhất trong lòng.
Tức là, Tân Dã khao khát điều gì, thì não bộ sẽ tự tạo ra điều đó.
Nhưng chuyện này Trần Trác Viễn quyết định tạm thời không nói cho Kỷ Thanh Lê biết, sợ sau này bị Tân Dã khỏi lại đánh.
Kỷ Thanh Lê mất gần hai mươi phút mới tiêu hóa xong thông tin này, lại hỏi: “Ngoài chuyện đó ra, trí nhớ của cậu ấy còn bị ảnh hưởng gì không?”
“Hiện tại thì có vẻ không.” Trần Trác Viễn đáp.
“Vậy thì tốt rồi.” Kỷ Thanh Lê đứng dậy, đi về phía phòng bệnh của Tân Dã, “Không sao, tôi sẽ tự nói với cậu ấy.”
Trần Trác Viễn thấy thế vội vàng đứng dậy theo, “Cậu định nói sao?”
Kỷ Thanh Lê: “Nói thẳng, bảo là tôi không theo đuổi cậu ấy, trước giờ đều là hiểu lầm.”
Nghĩ tới dáng vẻ đắc ý của Tân Dã lúc sáng, sắc mặt Trần Trác Viễn biến đổi, “Khoan... cậu đừng nói vội.”
“Tại sao?” Kỷ Thanh Lê khó hiểu.
Đây là cách giải quyết ổn thỏa nhất mà cậu có thể nghĩ ra hiện giờ.
“Vì bác sĩ nói, mỗi tế bào thần kinh đều có ký ức riêng biệt, nếu giờ phá vỡ, có thể ảnh hưởng đến các dây thần kinh khác.”
“Còn có chuyện đó sao?” Kỷ Thanh Lê ngạc nhiên.
Cậu là học sinh khối xã hội, dù từng học lý – hóa – sinh ở cấp hai nhưng chưa từng nghe đến điều này.
“Giống như mấy cụ già ấy mà, có người tuổi cao rồi hay nói linh tinh, cậu càng phản bác thì họ càng cáu.”
Trần Trác Viễn làm ra vẻ nghiêm túc: “Nhưng nếu cậu chiều theo họ, tinh thần sẽ khá hơn, cơ thể cũng hồi phục nhanh hơn, cậu nghĩ xem có đúng không?”
Hai chuyện chả liên quan gì nhau, vậy mà lại khiến Kỷ Thanh Lê thấy hơi có lý.
Cậu im lặng một lúc, rồi nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Trần Trác Viễn thở phào, lén giơ ngón cái hướng về phía phòng bệnh lầu trên: Anh bạn à, cậu lại nợ tôi một lần nữa.
Ban đầu Kỷ Thanh Lê vốn không định vào thăm Tân Dã, nhưng đã đến đây rồi, cũng không thể cứ vậy mà về.
Cả hai cùng lên tầng trên.
Do chuyện buổi sáng, Tân Dã lại bị bác sĩ đưa đi chụp cộng hưởng từ, vừa xong, giờ đang đợi kết quả trong phòng bệnh.
Khi đến nơi, Tân Dã đang xách bình nước, định đi lấy nước sôi.
Thấy hai người đứng ngoài cửa...
Mắt cậu hơi mở to.
Giây tiếp theo, sầm..cửa phòng bị đóng sập lại, còn cài khóa bên trong!
Kỷ Thanh Lê, Trần Trác Viễn: “......”
Bên trong im ắng mãi không có động tĩnh gì.
Kỷ Thanh Lê chủ động nói: “Hay là tôi đi trước.”
Nếu không tận mắt chứng kiến, Kỷ Thanh Lê cũng không ngờ, thì ra Tân Dã lại bài xích người thích mình đến thế.
Trần Trác Viễn thì khỏi nói, không dám nhìn luôn, vội lên tiếng: “Đừng mà, cậu ấy chỉ hơi ngại thôi, thật ra trong lòng cậu ấy...”
Rầm!
Chưa kịp nói xong, cửa mở ra từ bên trong.
Tân Dã đã thay đồ bệnh nhân, ăn mặc chỉnh tề, ngay cả tóc cũng chải mượt mà, bóng lưỡng như vừa dùng keo vuốt tóc, còn vương cả mùi nước sát trùng.
Khóe miệng Trần Trác Viễn giật giật.
Thì ra lúc sáng Tân Dã đuổi Kỷ Thanh Lê đi gấp, là vì chưa kịp chải chuốt?
Tân Dã lại thấy chuyện đó hoàn toàn hợp lý.
Trước mặt người đang theo đuổi mình, chú ý ngoại hình là tôn trọng đối phương!
Trần Trác Viễn không muốn làm bóng đèn, kiếm đại cái cớ chuồn vào nhà vệ sinh bên cạnh.
“Sao cậu đến đây?” Tân Dã nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Lê.
Kỷ Thanh Lê cũng nhận ra cậu ta cố ý ăn mặc chỉnh tề, liền đáp: “Tôi tới xem cậu thế nào rồi.”
Cậu nghĩ người này chắc chắn không muốn gặp mình, định đặt đồ xuống rồi đi.
Ai ngờ Tân Dã nghiêng người nhường một lối, giọng điệu vẫn có chút căng thẳng: “Vào đây ngồi đi.”
Kỷ Thanh Lê vừa nói xong đã tự mình ngồi lại lên giường.
Trong cùng một ngày, bước vào phòng bệnh Tân Dã lần thứ hai.
Cậu tùy tiện tìm một chiếc giường trống, còn chưa kịp ngồi hẳn xuống, Tân Dã đã bất ngờ lên tiếng:
“Giường đó có người nằm rồi.”
Kỷ Thanh Lê quay đầu lại nhìn, rõ ràng trên giường chẳng có đặt gì mà?
Nhưng cuối cùng vẫn chuyển sang ngồi lên chiếc ghế bên cạnh.
Phòng bệnh rất yên tĩnh.
Kỷ Thanh Lê định hỏi cậu ta xem sau đầu còn đau không, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Tân Dã đang nhìn đăm đăm mấy hộp quà để ở cửa.
“À đúng rồi, mấy cái đó là mang đến cho cậu đấy, chúc cậu mau chóng hồi phục.”
Kỷ Thanh Lê bước lại, xách đống đồ ấy vào.
Tân Dã nhìn thêm một lúc nữa, môi mím chặt như đang giằng co với chính mình.
Mãi mới nghiêng mặt đi chỗ khác:
“Tôi không thể nhận.”
“Sao lại không thể?” Kỷ Thanh Lê ngạc nhiên.
Tai Tân Dã đỏ bừng, càng né tránh ánh mắt cậu hơn, giọng nhỏ xíu:
“Vì tôi còn chưa đồng ý với cậu, bây giờ nhận thì không hay cho cậu.”
Lúc đầu Kỷ Thanh Lê chưa hiểu ý câu đó, nhưng chợt nhớ ra hiện tại cậu đang “theo đuổi” Tân Dã.
Vậy nên mấy thứ này bị hiểu thành “quà tỏ tình”?
Nhưng mà bây giờ theo đuổi người ta thì cũng chẳng ai đi tặng thuốc bổ não chứ?
Kỷ Thanh Lê bật cười không nhịn được, giọng dịu đi đôi chút:
“Tôi chỉ mang đến thăm bệnh thôi, không có ý gì khác.”
“Nhưng cũng không được.” Tân Dã cau mày, có vẻ rất kiên định với quan điểm này.
Cậu ấy là kiểu người truyền thống, cho rằng nếu đối phương đã có tình cảm với mình, thì nhất định là đang trông mong điều gì đó.
Mà nếu hai người chưa xác định quan hệ, nhận quà của đối phương là một kiểu vô trách nhiệm!
Đúng lúc đó, Trần Trác Viễn quay lại, nghe được hết cuộc đối thoại liền bật cười:
“Thế đưa tôi đi, trước kỳ thi cần bổ não gấp đây.”
Kỷ Thanh Lê cũng chẳng từ chối:
“Được thôi, vậy cậu lấy đi.”
Dù gì hai người cũng ở cùng ký túc xá, đưa ai cũng như nhau.
Chỉ là vừa dứt lời, sắc mặt Tân Dã lập tức tối sầm lại, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao lia thẳng sang phía người nào đó.
Trần Trác Viễn giả vờ không thấy, còn cố ý kéo mấy hộp quà lại gần chỗ mình hơn.
Ba người ngồi lại trò chuyện đôi chút.
Bác sĩ bước vào, thông báo có thể đến lấy kết quả chẩn đoán.
Kết quả vẫn giống như ban đầu.
Tân Dã bị tổn thương nhẹ ở vùng đầu, nhưng không nghiêm trọng, nếu may mắn thì vài tuần sẽ hồi phục.
“Còn cái chứng hoang tưởng kia thì sao?”
Nhân lúc Tân Dã ra ngoài, Kỷ Thanh Lê hạ giọng hỏi bác sĩ.
Bác sĩ liếc qua bệnh án, trầm ngâm nói:
“Cái đó thì còn tùy thuộc vào chính bệnh nhân, hiện tại y học chưa có mốc thời gian cố định nào cho loại tình trạng này.”
Kỷ Thanh Lê nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa, vì nhìn chung, Tân Dã hiện tại vẫn rất bình thường.
Hai người khác chuyên ngành, bình thường cũng chẳng giao tiếp gì, cho dù bị hiểu nhầm là “người theo đuổi”, cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến cậu.
Ra khỏi bệnh viện.
Trần Trác Viễn đang hỏi nên bắt taxi hay đi tàu điện, thì đột nhiên có vài người từ xa chạy tới.
Kỷ Thanh Lê nhanh chóng nhận ra, trong số đó có một người là bạn của Tân Dã — người tối qua đã đưa họ đến bệnh viện, sau đó thì biến mất.
“Tân ca, anh không sao chứ!”
“Làm em sợ chết khiếp, thật sự xin lỗi, thật lòng xin lỗi anh.”
“Lẽ ra tối qua tụi em nên ở đó với anh… nhưng bệnh viện lớn tốn tiền, tụi em trong người không mang đủ, đành quay về gom góp thêm...”
Tân Dã không nhớ chuyện tối qua đã xảy ra thế nào, nhưng nghe Trần Trác Viễn kể sơ, ít nhiều cũng hiểu được đại khái.
Thấy họ cứ nhất mực xin lỗi mình, Tân Dã ngẩng đầu, liếc nhìn ra ngoài đám đông:
“Đừng xin lỗi tôi, xin lỗi cậu ấy.”
“Hả?” Người đứng gần nhất vẫn chưa hiểu gì.
Tân Dã khẽ “hừ” một tiếng, đi thẳng đến đứng bên cạnh Kỷ Thanh Lê, nói rõ:
“Xin lỗi cậu ấy.”
Phụt—
Trần Trác Viễn đứng bên cạnh xem kịch vui bật cười thành tiếng.
Mấy người kia ngẩn ra, thật ra từ nãy họ đã để ý đến Kỷ Thanh Lê rồi, chỉ là vì bình thường không thân thiết nên không dám bắt chuyện.
Nghe vậy liền lật đật bước tới:
“Kỷ học trưởng, thật sự xin lỗi.”
“Bọn em không cố ý, ngại quá.”
“Học trưởng, anh trả bao nhiêu viện phí, em chuyển khoản lại cho anh nhé.”
...
Nói qua nói lại một hồi, cuối cùng mỗi bên chịu một nửa viện phí, chuyện coi như xong.
Trước khi quay về, đám bạn kia đề nghị mời hai người một bữa coi như tạ lỗi.
Trần Trác Viễn thì chẳng vấn đề gì, hôm nay không có tiết, ở nhà cũng rảnh, ra ngoài ăn chùa thì càng tốt.
Nhưng Kỷ Thanh Lê thì hơi muốn về trường không phải vì chuyện gì to tát, chỉ là cậu còn đang nhớ đến bản audio mới của đại thần Cửu Thời.
Tối qua bận tới giờ, cậu còn chưa kịp nghe chương mới.
Đang tính tìm cớ từ chối, Tân Dã — người nãy giờ không lên tiếng đột nhiên lên tiếng dứt khoát:
“Ăn sau đi, về trường trước.”
Biểu cảm bề ngoài của Tân Dã: Tôi không thể nhận đâu. (mặt nghiêm túc)
Nội tâm Tân Dã: Vợ mua đồ cho tôi kìa! (lắc đuôi điên cuồng)
Cảm ơn các bạn đã đọc đến đây~
Cầu một lượt yêu thích, một cái ôm và một chiếc bình luận.
Thật sự sẽ là động lực rất lớn cho tớ đó~ yêu mọi người nhiều nhiều, cúi chào!!
P/S: Đây thật sự là một truyện ngọt sủng vô não, logic xin đừng soi kỹ nha (tớ sẽ cố gắng viết hợp lý nhất có thể~)