Vừa nghe vài vị phu nhân lên tiếng, cả căn nhà lập tức im bặt.

Gia chủ nhà họ Chung ngừng một chút, rồi đột nhiên nói: “Ý kiến hay.” Sau đó, ánh mắt ông ta quét về phía đám con trai của các phòng, những người có tư chất kém hơn nhưng vừa đủ tuổi để lấy vợ, hỏi: “Có ai trong số các ngươi tình nguyện không?”

Lúc này, dù có vài phòng chủ cùng các phu nhân lộ rõ vẻ không hài lòng, nhưng cũng có những phòng quay lại nhìn con trai mình.

Cũng đúng là trùng hợp, mỗi phòng ít nhất đều có một người con trai vừa đúng tuổi cưới vợ. Trong số đó, người có tư chất tốt nhất cũng chỉ ở mức đầu Hoàng phẩm mà thôi. Dù cử ai đi thì cũng không phải là tổn thất lớn. Dù sau này không nhận được lợi ích gì thực sự, nhưng đây là giúp nhà họ Chung tránh khỏi một rắc rối lớn, là công lao, nhất định sẽ được gia tộc thưởng tài nguyên nghiêng về phía mình…

Chung Thải đối diện ánh mắt đầy mong đợi của người cha hờ, không chút do dự bước ra, dõng dạc nói: “Con nguyện ý mang Cố Hồn quả gả cho Thiếu Càn công tử !”

Cậu đương nhiên là nguyện ý rồi !

Tính cách của ba cô gái như Chung Xảo Nhi, Chung Thải còn không rõ sao? Giống hệt cha mẹ họ, chỉ nhìn lợi ích. Hơn nữa, Thiếu Càn từng có tư chất Thiên phẩm, cấp Tiên phẩm ngay cả làm thiếp cho hắn cũng đáng giá. Lúc Thiếu Càn còn phong quang vô hạn, mấy người bọn họ còn tính chuyện cùng nhau giành làm tiểu thiếp của hắn.

Nhưng bây giờ thì khác rồi. Thiếu Càn đã mất hết ánh hào quang, chẳng còn giá trị lợi ích… chỉ nhìn ánh mắt khinh thường của họ là biết, có thể tin vào lòng dạ của họ sao? Nếu thật sự trong lòng không cam tâm, Cố Hồn quả sẽ mất đi hiệu lực, mà Thiếu Càn thì mất mạng!

Cho dù mấy phu nhân của thất phòng không nói ra, Chung Thải vốn cũng đã định âm thầm tự tiến cử với cha hờ này, bây giờ thì càng chắc chắn hơn.

Cậu vội vàng đứng ra, nếu còn chần chừ, nhỡ mấy người anh em tư chất kém hơn kia nảy lòng tham thì sao?

Đối với họ, đây chính là cơ hội lợi ích rõ ràng! Nhưng nếu họ không thực sự sẵn lòng, mà trong đầu vô tình lóe lên ý nghĩ phản kháng, Cố Hồn quả sẽ mất đi hiệu lực!

Thiếu Càn bây giờ quá yếu đuối, ngoài bản thân mình ra, cậu chẳng yên tâm giao người cho ai cả!

Chỉ nghĩ đến cảnh ngộ hiện tại của Thiếu Càn, tim Chung Thải như bị bóp nghẹt.

Còn chuyện có thể phải “động phòng” sớm với hắn…

Trinh tiết so sao được với mạng sống của huynh đệ chí cốt được ?

Khi Chung Thải đứng ra, mọi người đều nhìn về phía cậu, người thì thở phào nhẹ nhõm, người thì mừng rỡ, có người lại tiếc nuối, đủ loại sắc mặt hiện lên. Riêng Chung Quan Lâm, người cha hờ của cậu thì hai mắt sáng rỡ, tràn đầy vui sướng.

Chung Thải cũng nhanh chóng liếc qua đám anh em tư chất kém khác, phát hiện họ còn đang do dự, chưa kịp quyết định. Cậu bèn lớn tiếng nói tiếp: “Nhưng ta có một điều kiện, ta muốn có của hồi môn phong phú, lễ vật đính hôn nhà họ Ổ đưa tới cũng phải để cho ta!” Nói xong còn ra vẻ đáng thương, “Sau này về nhà họ Ổ, chắc chắn cuộc sống không dễ dàng gì, ta cũng cần một chút đồ để dự phòng. Nếu không, sau này cứ phải về nhà mẹ đẻ xin tiền thì chưa tính, nhưng thể diện của công tử chắc chắn không chịu nổi. Đi nhiều quá, Thiếu Càn công tử lại không vui, ta sống sao cho nổi.”

Gia chủ nhà họ Chung không chút do dự đồng ý: “Được, sính lễ giao hết cho ngươi mang về, cũng coi như nở mày nở mặt. Còn của hồi môn sẽ theo tiêu chuẩn con trưởng của các phòng lấy vợ… Không, Thiếu Càn công tử thân phận đặc biệt, ta sẽ cho thêm ba phần.”

Lời này vừa dứt, mấy phu nhân nhíu mày muốn phản đối, nhưng đều bị chồng giữ lại, không ai dám nói thêm.

Gia chủ Chung gia ôn hòa nói: “Ngươi còn yêu cầu gì, cứ nói ra.”

Mấy vị tộc lão xung quanh cũng lộ ra vẻ hiền hậu, rõ ràng đều đồng tình. Họ chỉ mong trấn an được Chung Thải, để mọi chuyện trôi qua êm đẹp.

Chung Thải đã chuẩn bị kỹ, liền quyết đoán nói tiếp: “So với các cô nương xinh đẹp, ta chỉ là một nam tử tướng mạo bình thường, chắc chắn sẽ không được công tử yêu thích. Nên nói cách khác, ta là người thay các tỷ muội trong nhà chịu khổ đúng không?”

Chung Thải chưa cần ai trả lời đã nói tiếp, “Ba vị tỷ muội trong nhà theo lý cũng nên bồi thường cho ta một chút. Ta không cần nhiều, chỉ mỗi người một ngàn kim là được.”

Lời vừa dứt, Chung Xảo Nhi bực tức mở miệng: “Một ngàn kim? Ngươi tưởng đi cướp à!”

Chung Thải bĩu môi: “Đường muội à, có một ngàn kim thôi mà. Nếu ta nhớ không lầm, lần trước muội ra ngoài mua linh thú có khế ước cũng tốn đến tám trăm kim đó.”

Chung Xảo Nhi nghiến răng.

Nói nghe nhẹ nhàng lắm! Nàng đã phải tích cóp mấy năm mới được ba trăm kim, còn nhờ cha mẹ giúp đỡ thêm, mới mua được con linh thú yêu thích. Phải biết rằng, những đích nữ bình thường nếu thực lực chưa đến cảnh Tích Cung (cấp 2), của hồi môn cũng chỉ khoảng một vạn kim thôi! Vậy mà Chung Thải há mồm ra đòi ngay ba ngàn kim!

Chung Thiên Nhi và Chung Lâm Nhi liếc nhau, không lên tiếng.

Ba tỷ muội tư chất tương đương, thường ngày cạnh tranh lẫn nhau. Sau khi Chung Xảo Nhi mua được linh thú, hai người kia cũng phải cố mua bằng được linh thú chất lượng tương đương, tốn cũng bảy tám trăm kim mỗi người. Nhưng so với Chung Xảo Nhi, nhà hai người kia làm ăn tốt hơn, nên cũng không quá để tâm đến khoản một ngàn kim này.

Chỉ cần không phải gả cho Ổ Thiếu Càn, chút tổn thất này vẫn có thể chấp nhận được.

Bên cạnh Chung Xảo Nhi, một nam tử trung niên đè vai nàng lại, ngăn nàng nói tiếp.

Sắc mặt gia chủ nhà họ Chung trầm xuống, trách nhẹ: “Chung Xảo Nhi, nếu ngươi không chịu bồi thường cho đường huynh ngươi, vậy chính ngươi đi mà gả!”

Chung Xảo Nhi lập tức tái mặt, dù không cam lòng, cũng không dám lên tiếng nữa.

Gia chủ nhà họ Chung thay mặt ba phòng đồng ý với yêu cầu của Chung Thải, nói: “Được, mỗi nhà một ngàn kim.”

Lúc này, không cần gia chủ nhắc, nhị phòng và thất phòng lập tức đưa ra một túi giới tử, bên trong là một ngàn kim. Đại phòng cũng nhanh chóng lấy ra một túi tương tự, trao tận tay Chung Thải.

Gia chủ nhà họ Chung mỉm cười hỏi: “Còn yêu cầu gì thêm nữa không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play