Ngay khi Chung Thải bước vào, ánh mắt mọi người lập tức dồn về phía cậu.

Chung Thải cúi đầu đi đến phía sau người cha hờ của mình, không nói một lời.

Gia chủ nhà họ Chung ngồi trên ghế lớn, giọng trầm thấp nói: “Ổ gia đã lên tiếng, nhà họ Chung chúng ta bắt buộc phải gả một đích nữ qua đó. Nếu không ai chịu đi, các người biết hậu quả là gì chứ? Còn định tiếp tục dây dưa à ? Các người nghĩ có thể dây dưa mãi sao?”

Nói đến đây, ánh mắt ông quét qua các trưởng phòng trong tộc: “Đại phòng, nhị phòng, thất phòng, các người đều có đích nữ đến tuổi, ai chọn người đi được không ?”

Nhà họ Chung có tám phòng chính, trong đó có năm phòng không có đích nữ, đích nữ còn nhỏ tuổi, hoặc đã gả đi. Những người có khả năng được chọn chỉ còn lại ba: Chung Xảo Nhi (17 tuổi, đại phòng), Chung Lâm Nhi (15 tuổi, nhị phòng), và Chung Thiên Nhi (16 tuổi, thất phòng).

Phu nhân đại phòng là người có xuất thân tốt nhất, lập tức mở lời với giọng bực dọc: “Nếu là trước kia thì tôi còn mong cũng không được. Nhưng bây giờ công tử Thiếu Càn đã tàn phế, Xảo Nhi của tôi còn mở ra thần hồn bí tàng đạt cấp Huyền phẩm đứng đầu, sao có thể gả cho một phế nhân được?”

“Hơn nữa, bây giờ ai cũng biết Thiếu Càn công tử cưới không phải là một cô nương họ Chung, mà là Huyền phẩm quý báo của nhà họ Chung! "

"Đứa nào gả qua đó chẳng phải phải hy sinh Cố Hồn quả để ổn định thần hồn cho hắn, lại mất luôn cơ hội thăng phẩm cấp của thần hồn. Đúng là hại lại càng hại !”

Phu nhân nhị phòng cũng tiếp lời: “Nếu chỉ là mất cơ hội thì cũng đành. Nhưng công tử Thiếu Càn vốn là người phong lưu, giờ đã lâm vào cảnh này, tính tình chắc chắn thay đổi, lại phải cưới người mình không thích. Cho dù được dùng qua Cố Hồn Quả, sau này cũng chưa chắc biết trân trọng vợ. Nếu đem con gái gả qua, chẳng khác nào đẩy vào hố lửa! Mà Lâm Nhi nhà tôi cũng là Huyền phẩm đứng đầu đấy!”

Phu nhân thất phòng cũng gật gù phụ họa: “Thiên Nhi cũng là Huyền phẩm đứng đầu! Tôi còn sai người điều tra rồi, địa vị của Thiếu Càn công tử giờ tụt dốc không phanh, hôn sự này chỉ là Ổ gia vì hắn mà làm nốt chút trách nhiệm cuối cùng. Lễ vật cho chúng ta cũng chỉ tượng trưng thôi. Sao có thể đáng để chúng ta hy sinh đứa con gái Huyền phẩm quý giá như vậy?”

Vật phẩm quý báo này là Cố Hồn quả, mỗi đứa con dòng chính của nhà họ Chung đều được nhận một viên, được sinh ra từ cây Cố Hồn Diệu Mộc trồng trong từ đường, do tổ tông nhà họ Chung để lại.

Khi tổ tông còn sống, mỗi năm cây này sinh ra 1-3 viên cố hồn quả. Mỗi viên có thể nâng cấp của thần hồn từ Huyền phẩm lên Địa phẩm. Ngoài ra, còn chữa lành thương tổn thần hồn và phục hồi bảo vật cộng sinh.

Lúc trước, tổ tông tự tay phân phát quả cho những người ông muốn, mang lại rất nhiều lợi ích cho nhà họ Chung và giúp gia tộc hưng thịnh.

Sau khi tổ tông qua đời, cây được trồng lại trong từ đường. Vì tổ tông chỉ có một người vợ và con cháu đều là dòng chính, cây dường như có cảm ứng, về sau, mỗi khi có con cháu dòng chính chào đời, cây lại mọc ra một quả.

Những quả này chỉ có người được liên kết tâm huyết mới dùng được, nếu không sẽ mất tác dụng. Nếu có hơi thở giao hòa giữa người cho và người nhận, hiệu quả còn tăng cao.

Tuy nhiên, vì không còn tổ tông triệu hồi, theo thời gian, phẩm cấp của quả này càng ngày càng giảm, hiện giờ chỉ còn cấp Huyền phẩm, hiệu quả cũng yếu dần. Giờ nó chỉ còn có thể cứu vãn phần nào các thương tổn nhẹ hoặc giúp người đang hấp hối giữ được mạng.

Cũng vì công dụng ngày càng hạn chế, nên nhà họ Chung mới còn giữ được cây này.

Ổ gia muốn cưới một đích nữ của Chung gia, thực chất là vì viên quả cố hồn gắn liền với người đó. Đích nữ đó phải cam tâm tình nguyện, nguyện ý hòa hợp khí tức, mới tính là hoàn thành một ân tình cho Ổ gia.

Nếu gả người qua mà không đúng, gây ra sai lầm khiến Thiếu Càn mất mạng, thì dù giờ hắn là phế nhân, Ổ gia cũng sẽ không bỏ qua, chắc chắn sẽ đổ hết tội lên đầu nhà họ Chung và báo thù.

Mọi người trong nhà họ Chung đều hiểu rõ điều này, nên không phu nhân nào muốn gả con mình đi. Hơn nữa, khi còn Ổ gia tồn tại, con gái không chỉ phải hầu hạ phế nhân mà còn phải bảo vệ an toàn cho hắn, thậm chí không biết có còn tài nguyên để tu luyện nữa không. Có thể nói gả qua là coi như phế đi một đời.

Nên không ai chịu gả người đi.

Gia chủ nhà họ Chung nghe xong cuộc tranh cãi, trầm giọng quát: “Đủ rồi, im hết đi! Muốn cả nhà họ Chung chúng ta chôn theo Thiếu Càn công tử sao? Ngày mai là ngày thành thân, lễ vật sẽ đến rước người đi. Còn bao nhiêu thời gian để các người ầm ĩ ? Nếu thật không chọn được ai, thì bốc thăm!”

Giọng ông lạnh lẽo: “Huyền phẩm đứng đầu thì đã sao? Nếu ba đứa có chênh lệch về tư chất, thì cứ chọn đứa tốt nhất mà đưa qua!”

Có lẽ do áp lực quá lớn, phu nhân thất phòng buột miệng: “Ổ gia dù sao cũng chỉ cần Cố Hồn quả, sao nhất định phải là đích nữ Huyền phẩm? Nhà ta còn nhiều con của vợ lẽ vừa đến tuổi, biết đâu có người cam tâm tình nguyện thì sao?”

Thật vậy, số con gái của vợ lẽ vừa đến tuổi đúng là nhiều hơn.

Phu nhân đại phòng và nhị phòng lập tức sáng mắt, nhao nhao đồng ý: “Chúng ta có thể chọn trong số họ một người cam tâm, cho thêm ít lợi lộc là được. Dù sao bọn họ vốn không có thành tựu gì lớn trong tu luyện, còn không bằng đi theo Thiếu Càn công tử!”

“Đúng vậy! So với tư chất, Thiếu Càn công tử càng cần người thực lòng cam nguyện. Lúc đó chỉ cần cô ấy nói mình đã thầm mến Thiếu Càn từ lâu, nhưng không dám mơ tưởng. Nay nghe tin hắn gặp nạn, tình nguyện hiến bảo vật để thể hiện tấm lòng. Ổ gia sẽ cảm động, hỏi qua ý nguyện rồi cưới đàng hoàng, vậy chẳng phải cả hai nhà đều giữ được thể diện? Ổ gia chắc chắn cũng sẽ hài lòng với cách làm này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play