Chung Thải suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta muốn hai người hầu khỏe mạnh, là nô bộc nam còn trẻ, đã ký giấy bán đứt, giấy tờ phải để trong tay ta giữ... Thực lực vừa phải là được, không cần quá mạnh. Trong đó, một người phải biết nấu ăn. Còn người hộ vệ, ta sẽ mang theo bên mình.”
Yêu cầu này thực ra chẳng tính là gì, nên gia chủ họ Chung lập tức đồng ý, còn hỏi lại: “Chỉ hai người thôi sao?”
Chung Thải đáp thản nhiên: “Nhiều quá nuôi không nổi. Với lại ta cũng không biết bên Thiếu Càn công tử có người hầu hay không, ta chỉ lo nhỡ như không có, hai người này có thể giúp ta làm việc vặt, sai đâu đánh đó.”
Gia chủ họ Chung rất kiên nhẫn:“Còn yêu cầu nào khác không?”
Chung Thải lần này lắc đầu:“Không còn.”
Làm người nên biết điểm dừng, cái gì cần đòi đã đòi xong, tham lam quá chỉ khiến người ta ghét bỏ, bất lợi về sau khi “về nhà mẹ đẻ”.
Gia chủ họ Chung quả nhiên rất hài lòng, còn thưởng thêm cho Chung Thải một món lợi, Ông ta quay sang dặn đại quản gia: “Lát nữa ngươi đưa Thải Nhi đến kho trong phủ chọn của hồi môn. Tiền mặt cho nó hai vạn bảy, tính gộp cả ba ngàn kim đòi bồi thường. Ngoài ra tài nguyên của hồi môn để chính nó tự chọn, trong phạm vi giá trị tương đương đều được. Phải chú ý đấy, đừng để ai qua mặt nó.”
Người duy nhất không thuộc người nhà mà có thể vào phòng này chính là đại quản gia Chung Thành. Nghe vậy, ông cúi đầu cung kính đáp:“Xin gia chủ yên tâm.”
Mọi việc giải quyết xong, dù là cả ba phòng bị buộc xuất ra một ngàn kim cũng không tỏ ra khó chịu.
Dù tư chất kém hơn, một số đích tử vẫn thèm muốn những lợi ích mà Chung Thải vừa giành được. Nhưng phải biết rằng, người tu luyện sống hàng trăm năm, những thứ “của hồi môn” kia chỉ đủ dùng vài năm, mười năm, tám năm sau thì khó nói.
Huống chi phải nằm dưới một kẻ phế nhân, mất đi quyền sinh con nối dõi. Ngay cả nữ nhân đi lấy chồng, cùng các thê thiếp cạnh tranh, nhưng vẫn còn quyền có con ruột. Này thì... tất cả đều phải chịu ép buộc.
Thế nên, mọi người coi như nhẹ nhõm, trong lòng đều vui vẻ.
Chẳng mấy chốc, các phòng rời đi hết. Chỉ còn Chung Quan Lâm, cha hờ của Chung Thải, ông ta ra hiệu cho cậu bằng ánh mắt.
Chung Thải gật đầu ra dấu “đã hiều”, rồi đi theo đại quản gia Chung Thành tới phòng kho.
Kho rất lớn, hàng chục gian nhà chất đầy tài nguyên. Phần lớn là loại bình thường, cũng có loại quý hiếm, nhưng những thứ quý nhất thì chắc chắn không để ở đây.
Chung Thành mỉm cười giải thích: “Khi con trưởng trong các phòng cưới chính thất, sính lễ cơ bản là 12 vạn: 2 vạn là vàng, 10 vạn còn lại là tài nguyên. Thải công tử, gia chủ đã cho thêm 30%, vậy rương tiền là 2 vạn 6, tài nguyên là 13 vạn. Nhưng lần này ngài được nhận 2 vạn 7, phần tài nguyên vẫn giữ nguyên mức 13 vạn.”
Dù tư chất kém, Chung Thải lại rất ham đọc sách, nên tầm mắt cũng khá tốt. Liếc một lượt qua đống tài nguyên, cậu nhận ra tới chín phần, liền nhanh chóng liệt kê một danh sách.
Trong danh sách đó, tám phần là tài nguyên hữu ích cho việc tu luyện của chính mình, còn lại là để bồi bổ cơ thể chuẩn bị cho Thiếu Càn.
Chung Thành hơi kinh ngạc, thầm nghĩ vị lục công tử này tuy tư chất không cao, nhưng đầu óc rất thông minh, còn biết chuẩn bị cho công tử Thiếu Càn chút thuốc men. Biết đâu Thiếu Càn công tử vì vậy mà có cảm tình với cậu ta, đối xử tốt hơn một chút.
Sau khi nhận danh sách, Chung Thành dẫn Chung Thải đi khắp các kho hàng.
Tài nguyên phổ thông có thể mua được ngoài chợ, Chung Thải chỉ chọn một ít cho đủ số. Phần lớn còn lại là những vật phẩm quý mà bản thân có thể dùng trong vài năm tới để tu luyện.
Cậu muốn nhanh chóng tăng thực lực, bởi rất có thể sau này sẽ phải bảo vệ người huynh đệ đang suy yếu kia. Những dược liệu bổ dưỡng còn lại, thì vì không rõ tình trạng sức khỏe cụ thể của Thiếu Càn, nên chỉ chọn loại bổ bình thường như giảm đau, ôn hòa và không có tác dụng phụ, để tránh sai sót.
Cẩn thận cất kỹ toàn bộ “của hồi môn”, Chung Thải trở về Duyệt Hòa Viên, nơi cả gia đình tứ phòng đang ở.
Quả nhiên, cha hờ Chung Quan Lâm đã đợi sẵn trong viện chính. Thấy cậu bước vào, ông nở nụ cười từ ái, khen ngợi: “Tiểu Lục Nhi, hôm nay con làm cha nở mày nở mặt, giúp tứ phòng chúng ta chia sẻ ưu phiền với gia chủ.”
Chung Thải cười hì hì, đưa tay ra, làm bộ đòi tiền:
“Nếu con làm cha nở mặt, cha có nên thưởng chút gì không? Con còn bắt được ba phòng phải ‘ra máu’ đó, chẳng lẽ không xứng được thưởng?”
Chung Quan Lâm tức giận đập nhẹ tay cậu: “Tứ phòng chúng ta nghèo thấy mồ, con còn muốn moi tiền của cha à? Cha còn đang trông chờ con kiếm được chia lợi từ gia chủ đây!”
Chung Thải vẫn cười, thu tay lại, ấn cái túi giới tử đeo ở eo, giả bộ cảnh giác: “Của hồi môn của con tuyệt đối không chia cho cha đâu đó!”
Chung Quan Lâm trợn mắt, xua tay: “Rồi rồi, ai thèm mấy món đó? Giữ lại mà dùng.”
Thật ra ông ta cũng chẳng phải đợi ở đây để tranh giành gì với Chung Thải. Tài sản của tứ phòng rất vững vàng. Chung Quan Lâm sinh nhiều con là vì ông ta rất coi trọng việc mở rộng sản nghiệp. Lần này chịu “hy sinh” một đứa con, không phải vì mấy thứ Chung Thải được chia, mà là muốn mượn cơ hội này để lấy được vài sản nghiệp mà ông ta đã nhắm tới từ lâu trong tay gia chủ.
Chung Thải hiểu rõ điều đó, nên sau vài câu đùa vui, liền cùng cha vào thư phòng, ngồi vào bàn rót trà uống.
Thực ra Chung Quan Lâm vẫn có chút tình cảm với Chung Thải, dù sao cậu cũng là một trong số ít đứa con khá thân thiết với ông ta. Nếu không phải hồn ấn của Chung Thải quá kém, mà bên kia lại là Ổ gia, ông ta cũng không nỡ gả người đi.
“Giờ chỉ còn hai cha con, con nói thật đi, con thật sự cam tâm tình nguyện à?” Lợi thì có lợi, nhưng tình cảm thì cũng khó tránh khỏi ấm ức.
Chung Thải vẫn không do dự:“Dĩ nhiên.”
Chung Quan Lâm tò mò:“Nói kỹ ta nghe xem.”
Hỏi vậy chẳng phải kiếm cớ sao? Chung Thải lập tức diễn vẻ thành thật:“Con đã ở tầng bốn cảnh giới Thiên Dẫn(cấp 1), sắp tới cần linh dược trợ lực để đột phá. Sau đó là tầng sáu, tầng mười hai, mỗi mốc đều cần rất nhiều tài nguyên. Con năm nay mười tám, gần như không thể tự mở thần hồn bí tàng. Đến lúc Thiên Dẫn(cấp 1) viên mãn, con nhất định phải dùng bí dược để tăng sức chịu đựng của thân thể, từ từ tạo dựng đạo cung, chờ đột phá mới triệu hồi được vật cộng sinh..."
“Với hồn ấn yếu như con, nếu cứ ở Chung gia, cùng lắm chỉ được cấp phương thuốc bí dược hạ phẩm, chịu đựng vài năm mới có thể đột phá. Đến khi vào Tích Cung(cấp 2) cảnh, chắc chắn không được gia tộc cấp thêm trân dược, tình thế cực kỳ khó khăn, không biết phải mất bao nhiêu năm mới có hy vọng tấn cấp.”
"Những người có tư chất đỉnh cao trong tộc, còn phải tới bốn mươi mới vào được Tích Cung(cấp 2), huống gì là con? Con không dám tưởng tượng khi nào mới có thể triệu hồi được vật cộng sinh.”
Chung Thải uống một ngụm trà, nở nụ cười đầy tích cực:“Bây giờ thì khác! Chỉ cần gả cho công tử Thiếu Càn, con đã có rất nhiều của hồi môn. Trong kho con còn chọn được trân dược, bí dược thượng phẩm và tài nguyên tu luyện đến Tích Cung(cấp 2). So với thứ con phải bỏ ra, thực sự là quá lời rồi! Còn gì phải lăn tăn nữa?”
[Editor có lời muốn nói]
Mấy cái cấp tu luyện tác giả tự đặc ra này rối não quá, nếu có sai ở đâu mọi người bỏ qua cho mình nha.