Chung Thải cõng giỏ tre nhỏ leo xuống núi Lang Sơn.
Vừa mới đến chân núi, đã có một gia nhân họ Chung vội vã chạy tới, mặt đầy vẻ oán trách, kêu lên: “Lục công tử, sao hôm nay lại cố tình lên núi? Mau mau theo tiểu nhân trở về, trong phủ các công tử, tiểu thư đều đã trở về cả rồi, chỉ còn thiếu mỗi người thôi!”
Chung Thải nhíu mày nói:“Ngươi vội cái gì? Có còn biết giữ lễ phép không đấy?”
Người hầu tên Hoàng Tam bĩu môi, biết vị này là kẻ chẳng nể nang ai, nên cũng không dám nói to, chỉ tiếp tục hối thúc: “Ngài đừng để bụng, sốt ruột không phải tiểu nhân, mà là cả nhà, từ các lão gia đến các phu nhân, đều đang rối cả lên.”
Chung Thải thấy dáng vẻ hắn như vậy, bước chân cũng hơi nhanh hơn, rồi hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Tam nói: “Là người của nhà họ Ổ đến, nói là năm xưa Chung gia nợ họ một ân tình rất lớn, bây giờ đến lúc trả! Nhà họ Ổ cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ muốn một tiểu thư dòng chính của Chung gia gả cho công tử Ổ Thiếu Càn!”
Chung Thải sững sờ, buột miệng nói: “Ổ Thiếu Càn là người như thế, sao lại muốn cưới nữ nhi nhà họ Chung chúng ta? Hay là hắn chỉ muốn cưới một tiểu thư dòng chính làm thiếp thôi?”
Hoàng Tam hừ lạnh một tiếng, giọng nói đầy vẻ hả hê khi người khác gặp nạn: “Giờ thì công tử Thiếu Càn đâu còn như trước nữa. Nghe nói hắn bị người ta đánh lén, thần hồn bí tàng bị hủy hoàn toàn. Từ nay về sau, cũng chỉ là người bình thường thôi! Ngài hôm nay lên núi không biết chuyện, chứ cả thành đều đồn ầm lên rồi!”
Đồng tử Chung Thải co rút, cố gắng giữ bình tĩnh để không lộ vẻ lo lắng, không nói thêm lời nào, nhưng bước chân càng lúc càng nhanh.
Cái tên đó chẳng phải lúc nào cũng mặc chiến giáp phòng ngự đến cấp Huyền Chiếu sao? Vậy mà vẫn bị người ta hạ thủ?
Tổ lão của Ổ gia chẳng lẽ không đến kịp? Là đang bế quan đến mức chẳng biết chuyện gì, hay có cao thủ cảnh giới Dung Hợp ra tay?
Rốt cuộc là tên khốn nạn nào dám ra tay với hắn!
Chung Thải là người xuyên không. Kiếp trước ch.ết vì bệnh tim. Khi vừa nhắm mắt, mở mắt ra lần nữa thì đã nhập hồn vào thân thể một đứa bé yếu ớt, cũng mắc bệnh tim, nhưng ý chí cầu sinh cực kỳ mạnh mẽ, cuối cùng cũng may mắn sống sót.
Điều may mắn là cậu đến một thế giới tu tiên kỳ ảo, nơi bệnh tim chỉ cần một viên đan dược là chữa khỏi.
Xui xẻo là mẹ của cậu qua đời vì khó sinh, một trường hợp cực kỳ hiếm, và rất nhanh sau đó, người cha kia đã cưới vợ kế.
Xác định cậu không ch.ết được, ông ta liền vứt cậu sang một bên, không quan tâm lắm.
Thêm vào đó, hồn ấn của Chung Thải lại yếu, không thể mở ra thần hồn bí tàng có phẩm chất cao, nên càng không được coi trọng.
Tuy nhiên, dù sao cũng là con của vợ cả trong một đại gia tộc, những đãi ngộ cơ bản vẫn được giữ.
Chung Thải vốn không phải người dễ bắt nạt, nếu gia nhân nào dám lơ là hay chậm trễ, cậu liền không ngại đi méc cha, bắt họ chịu phạt theo gia pháp.
Lâu dần, giữa cậu và đám người hầu không còn xung đột gì, chỉ là chẳng có chút tình cảm nào.
Còn người cha này tuy phiền cậu hay kiếm chuyện, nhưng bị phiền nhiều quá, cuối cùng cũng miễn cưỡng giữ thể diện mà đối xử với cậu không đến mức quá tệ.
Thế giới này, người không có hồn ấn vẫn có thể sống thọ tới trăm tuổi. Chung Thải cũng chẳng mấy quan tâm tới việc mình có tư chất kém hay không, chỉ cần có thể sống vui vẻ vài chục năm là đủ, mấy lời đàm tiếu cũng chẳng để trong lòng.
Từ năm mười tuổi, con cháu dòng chính nhà họ Chung đều được chọn một hộ vệ. Chung Thải cũng vậy, nhưng do không có chỗ dựa hay quyền lực trong nhà, cậu không được chọn trước mà bị để lại cuối cùng. Người hộ vệ còn sót lại là kẻ đơn thuần nhất trong nhóm, chất phác và thật thà.
Nhưng Chung Thải lại không quan tâm. Với cậu, người chất phác thì dễ bảo, dễ sai khiến, thế lại hay.
Từ đó về sau, trong những ngày tháng dài đằng đẵng, hộ vệ kia luôn đi theo Chung Thải ra ngoài dạo chơi theo ý cậu, chưa bao giờ lên tiếng phản đối.
Lần đầu tiên Chung Thải lên núi chơi, cậu đã gặp được Ổ Thiếu Càn.
Khi ấy, Chung Thải đang ngồi bên đống lửa nướng thịt ăn thì phát hiện có một cậu bé trạc tuổi mình đến gần.
Cậu thấy khí chất của người này rất giống với đại ca ruột ở kiếp trước của mình, liền chủ động chào hỏi, mời cậu bé kia đến cùng sưởi ấm và ăn thịt nướng.
Cậu bé kia chần chừ một lúc, rồi cũng bước lại gần. Sau đó, Chung Thải bắt đầu hỏi tên họ của đối phương. Vừa nghe tên, cậu không nhịn được mà cười đến lăn lộn: “Ổ Thiếu Càn” nghe như “không thiếu tiền”, cái tên này hoàn toàn không hợp với khí chất điềm tĩnh, lạnh lùng của hắn chút nào! Nhưng chính vì vậy mà tạo ra một sự tương phản thú vị.
Ổ Thiếu Càn vẻ mặt đầy ngơ ngác, chờ Chung Thải cười đến mức không thở nổi rồi cố gắng giải thích cho hắn hiểu. Hắn tuy đã hiểu… nhưng lại càng mù mờ hơn.
Buồn cười… chỗ nào cơ ?
Thực ra, Ổ Thiếu Càn chính là thiên tài số một của gia tộc lớn nhất Côn Vân Thành, Ổ gia.
Ngay khi mới sinh ra, hắn đã mở được thần hồn bí tàng và triệu hồi ra Xạ Nhật cung, một thần binh có phẩm chất đỉnh cao thuộc Thiên phẩm! Có được bảo vật khủng bố như thế, tương lai của hắn chắc chắn sáng lạn vô cùng.
Và thực tế đúng là như thế. Ổ Thiếu Càn không chỉ có thiên phú cao mà còn cực kỳ chăm chỉ tu luyện.
Chưa đến mười tuổi đã có thể một mình ra ngoài rèn luyện, là niềm kiêu hãnh lớn nhất của cả Ổ gia. Đến mức các thiên tài của những đại gia tộc khác đều bị hắn đè bẹp.
Thậm chí, mỗi khi ra ngoài rèn luyện thu được tài nguyên, hắn luôn tự nguyện nộp lại cho gia tộc ít nhất ba phần, khiến các trưởng lão gia tộc khác không khỏi ghen tị: “Ổ gia đúng là có tiểu phúc thần!”
Khi gặp Chung Thải, Ổ Thiếu Càn đã ra ngoài rèn luyện được hơn một năm. Nhưng vì còn nhỏ, và việc mở thần hồn bí tàng cũng đã qua lâu rồi, hắn lại không thích phô trương, nên không mấy người nhận ra hay bàn tán về hắn.
Một kẻ như Chung Thải, người vừa mới được phép ra khỏi nhà, không được yêu chiều, cũng không biết thông tin gì, thì hoàn toàn không biết Ổ Thiếu Càn là ai.
Chung Thải cảm thấy Ổ Thiếu Càn rất thú vị. Còn Ổ Thiếu Càn thì có lẽ cũng chưa từng gặp ai như Chung Thải bao giờ. Sau một hồi được Chung Thải nhiệt tình bắt chuyện, cả hai nhanh chóng trở thành bạn bè.
Biết Chung Thải không dễ gì ra ngoài được, Ổ Thiếu Càn còn chủ động để lại cách liên lạc.
Sau khi trở về, Chung Thải vẫn không quên được cuộc gặp hôm ấy. Rất nhanh sau đó, cậu chủ động viết thư gửi cho Ổ Thiếu Càn, nhờ hộ vệ mang thư đến chỗ hẹn. Bên phía Ổ Thiếu Càn thì tử vệ của hắn lại nghĩ cách nhận thư.
Sau này, danh tiếng của Ổ Thiếu Càn càng lúc càng lớn, còn Chung Thải thì vẫn vô danh. Thế nhưng quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt. Ngoài việc liên lạc bằng thư, mỗi năm họ vẫn tìm cách tránh mặt người khác để gặp nhau vài lần, cùng đến nơi yên tĩnh trò chuyện, chơi đùa.
Vì vậy, dù người ngoài nhìn vào thấy hai người chẳng có mối liên hệ gì, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại.
Ngoài bản thân hai người họ, chỉ có hộ vệ của Chung Thải và tử vệ của Ổ Thiếu Càn là biết chuyện.
Ở Ổ Thiếu Càn, người ngoài nhìn vào luôn là công tử lạnh lùng, cao ngạo, vậy mà lại từng lén đưa cho Chung Thải không ít tài nguyên tu luyện quý giá, thậm chí nhiều lần cứu mạng cậu trong các buổi rèn luyện.
Trước mặt Chung Thải, hắn chỉ là một thiếu niên nhiệt huyết, có cảm xúc, có tình cảm, chứ không phải một thiên tài vô cảm như người ngoài nghĩ.
Chung Thải từ lâu đã coi Ổ Thiếu Càn như huynh đệ ruột. Thậm chí, trong thế giới xa lạ này, Ổ Thiếu Càn chính là người quan trọng nhất với cậu.
Giờ nghe tin Ổ Thiếu Càn gặp chuyện, lòng Chung Thải như lửa đốt. Trong bụng cậu không biết đã mắng kẻ hại huynh đệ mình bao nhiêu lần!
Vừa trở lại nhà họ Chung, Chung Thải lập tức cảm nhận được bầu không khí nặng nề như giông bão sắp kéo tới. Trước cổng, các thị vệ và gia nhân đều như chim sẻ mùa đông, lặng thinh không ai dám ho he.
Chung Thải đi theo Hoàng Tam tiến thẳng vào thiên thính, nơi tổ chức các buổi họp lớn của tộc. Trước mắt cậu là một đại sảnh đầy người, ai nấy đều ngồi ngay ngắn, ánh mắt lén lút trao đổi, không ai cãi cọ hay ồn ào, nhưng dưới lớp vỏ yên lặng là cả một dòng chảy ngầm sôi sục.
Các trưởng lão của nhà họ Chung, chủ phòng của các nhánh, các chính thất phu nhân, con cháu dòng chính…Tất cả không thiếu một ai, đều có mặt đông đủ.