Mùng 5 Tết, cuối cùng Hạ Ngưng cũng nghỉ ngơi đủ và bắt đầu livestream. Tiêu đề phòng phát sóng vẫn không đổi: “Bà mẹ bỉm sữa nơi chiến trường, một mình gồng gánh ba đứa con.”
Cô vừa lên sóng, khu bình luận đã lập tức bùng nổ.
[Hu hu hu, nhớ chị quá!]
[Mẹ già của chúng ta cuối cùng cũng tái xuất giang hồ!!!]
[Sao mùng 5 chị mới livestream vậy?]
Hạ Ngưng vừa chỉnh lại góc máy vừa hắng giọng trả lời: “Mùng 5 là ngày lành tháng tốt, mọi người hiểu chứ?”
“Mùng 5 vía Thần Tài, nên mình phải lên sóng chứ. Hôm nay mọi người gặp mình là để lấy hên đấy, mình đã đi chùa cầu phúc vào mùng 1 rồi.”
“Tiện thể cũng để gặp gỡ các kim chủ của mình nữa!”
Hạ Ngưng vừa dứt lời, một dòng thông báo khổng lồ đã chạy ngang màn hình.
[Cảm ơn “ten” đã tặng [Siêu Tên Lửa] x10 cho streamer]
Hạ Ngưng: “…”
Cô đơ người mất mấy giây, vội chớp mắt mấy cái để chắc chắn mình không nhìn nhầm, sau đó vô thức giơ ngón tay ra tính nhẩm.
Một Siêu Tên Lửa là năm trăm nghìn, mười cái…
Năm triệu…
Cái người tên “ten” này, cô chưa từng thấy bao giờ. Rốt cuộc là ai mà vừa vào đã tặng quà trị giá năm triệu đồng thế này??
Tuy độ nổi tiếng của Hạ Ngưng không thấp, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên cô nhận được nhiều quà đến vậy trong một lần. Khán giả trong phòng livestream của cô đa phần là học sinh, sinh viên. Nhỏ thì như Ngư Ngư, đang học tiểu học, lớn hơn thì là sinh viên bằng tuổi cô. Cũng có một vài người đã đi làm, nhưng không một ai ra tay hào phóng đến mức này.
Hạ Ngưng dè dặt lên tiếng: “Cảm ơn sếp ạ…”
Thật ra cô không yêu cầu quá cao về quà tặng, lúc ký hợp đồng cũng đã nói rõ, vì Hạ Ngưng vốn chỉ livestream cho vui chứ không phải streamer toàn thời gian. Hơn nữa, để người khác tiêu quá nhiều tiền cho mình, cô cảm thấy không cần thiết, nhận nhiều quá lương tâm sẽ áy náy.
Sau khi mười quả Siêu Tên Lửa được bắn lên, khu bình luận sôi sục.
[Trời đất ơi, kim chủ nào đây? Thần Tài hiển linh thật à?]
[Một hơi tặng năm triệu!?? Nhà có mỏ hay gì?]
[Kim chủ ơi, ngài có cần chân chạy vặt không ạ?]
[A a a, người bí ẩn này là ai vậy?]
Phần lớn những người xem thường trực đều quen mặt nhau, biết rõ phong cách nói chuyện và mức độ chi tiêu của từng người.
Hạ Ngưng lặng lẽ trao quyền quản lý phòng cho “ten”, rồi tiếp tục cảm ơn: “Khụ khụ, lần đầu gặp mặt mà sếp đã hào phóng như vậy, cảm ơn sếp nhiều, chào mừng sếp đã đến với phòng livestream của em. Sếp có yêu cầu gì cứ thoải mái đề đạt ạ.”
Cô nói thì nói vậy, nhưng trong lòng lại rất lo, không biết vị kim chủ này có sở thích gì mờ ám không.
Cô vừa liếc qua, đây là một tài khoản mới đăng ký, vừa vào đã ném nhiều tiền như vậy, chắc chắn là tài khoản phụ rồi.
Ra tay cũng thành thạo quá nhỉ.
Tim cô đập loạn xạ, trong lúc đang căng thẳng chờ đợi hồi âm, đối phương chỉ gõ một dòng chữ.
[Cô cứ livestream bình thường là được.]
Hạ Ngưng: “Vâng ạ.”
“Có vẻ như vị sếp này chỉ thích xem tôi chăm sóc con cái thôi—”
***
Lúc này, Thẩm Thời Nguyên vừa nhấp một ngụm trà đã suýt phun ra ngoài. Anh cố gắng nén cơn cười, nuốt vội ngụm trà xuống nhưng vẫn không may bị sặc.
“Khụ khụ khụ khụ—”
Tại sao cô nhóc này nói câu nào cũng khiến anh thấy buồn cười thế nhỉ? Mà lại là kiểu hài hước một cách rất nghiêm túc?
Thẩm Thời Nguyên ngồi thẳng dậy, gõ bàn phím.
[ten]: .
Sau khi gửi tin nhắn đi, anh khẽ nheo mắt. Anh nhận ra sau khi mình tặng món quà năm triệu, phông chữ và khung chat của mình đều đã thay đổi.
Đúng là, có tiền có quyền.
Còn về lý do anh tiêu tiền cho Hạ Ngưng, không phải vì anh thích cô, cũng chẳng phải vì anh hay xem livestream của cô.
Chưa kể, anh vốn dĩ chẳng có ý định xem.
Thẩm Thời Nguyên không hề có hứng thú tiêu tiền cho các nữ streamer trên mạng, một thế giới vốn dĩ nửa thật nửa giả. Thậm chí cách đây không lâu, anh còn nghiêm túc nhắc nhở em trai mình không được vung tiền cho mấy cô gái lạ hoắc ở bên ngoài.
Sao có thể chính mình lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, vung tiền như rác được?
Lý do anh tặng quà cho Hạ Ngưng rất đơn giản: Mấy ngày trước, Thẩm Tử Ngọc đã nhận một phong bao lì xì của cô.
Hạ Ngưng đã mừng tuổi cho Thẩm Tử Ngọc bốn trăm đồng.
Đối với Thẩm Tử Ngọc mà nói, số tiền này có thể không lớn. Vì điều kiện gia đình ưu ái, những bao lì xì mà cậu nhận được từ nhỏ đến lớn đều có số lẻ nhiều hơn thế, ít nhất cũng phải tính bằng đơn vị tiền triệu.
Nhưng đối với nhiều gia đình, số tiền Hạ Ngưng cho đã không hề nhỏ.
Hơn nữa, cô lại còn tặng cho một cậu bé gần như xa lạ.
Sau khi Thẩm Tử Ngọc nhận lì xì của Hạ Ngưng, Thẩm Thời Nguyên luôn cảm thấy có chút không phải, cả về tình và về lý, cô đều không nên mừng tuổi cho em trai anh. Anh không thích nợ ân tình của người khác, nên vẫn luôn nghĩ cách để trả lại số tiền này cho cô. Mấy ngày nay, anh chỉ chờ cô lên sóng.
Nợ một thì phải trả mười.
Tiếng thông báo tin nhắn WeChat vang lên, Thẩm Thời Nguyên cầm điện thoại lên xem, là trợ lý Trần Thâm của anh gửi tới.
[Thẩm tổng, sau Tết chúng ta phải tuyển thêm nhân sự để lấp chỗ trống. Mùng bảy là bắt đầu làm việc rồi, trong mấy ngày tới tôi sẽ thống kê các bộ phận thiếu người rồi đăng tin tuyển dụng nhé?]
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của người đàn ông gõ nhẹ lên mặt bàn. Vài giây sau, anh trả lời: [Được.]
Mặc dù đợt tuyển dụng lớn của công ty chủ yếu là vào mùa thu, nhưng vì cuối năm nhiều người nhận thưởng xong sẽ nghỉ việc, nên sau Tết nhiều bộ phận thường bị thiếu hụt nhân sự. Trước và sau Tết luôn là thời điểm khiến Thẩm Thời Nguyên đau đầu nhất. Năm nào cũng vậy, nhưng anh đã quen rồi.
Trả lời tin nhắn của trợ lý xong, anh cầm lấy chuột, chuẩn bị đóng cửa sổ livestream lại để xem thứ khác trong lúc chờ bảng thống kê được gửi qua.
Con trỏ chuột của anh vừa di đến dấu “x” ở góc trên bên phải, từ loa bỗng vang lên giọng nói trong trẻo ngọt ngào của cô gái.
“Ấy, sếp đừng đi vội, để em biểu diễn cho sếp xem tuyệt chiêu gánh tạ của em.”
Thẩm Thời Nguyên: “…”
Cô nhóc này biết đọc suy nghĩ à?
Tay anh khẽ run lên, không nhấn chuột nữa. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại không đóng cửa sổ livestream đi.
Thẩm Thời Nguyên nhướng mày, ngả người ra sau, thoải mái tựa vào lưng ghế, hai tay đan vào nhau.
Được thôi, hôm nay anh sẽ xem thử xem cô nhóc này “gánh tạ” ra sao.
Không ngờ rằng, lần xem này, lại kéo cả bản thân anh vào tròng—
***
Hạ Ngưng và ba cô bạn cùng phòng đã sẵn sàng, bắt đầu chuyến du đấu bốn người của họ.
Vừa vào trận, cả bốn đã bắt đầu rôm rả.
“Các anh chị em ơi, năm mới vui vẻ, WeChat hay Alipay đây?” Hạ Ngưng cười hì hì hỏi.
Hứa Hòa: “Alipay đi, cậu gửi cho tớ nhé.”
Tống Dữu: “Gì cơ?? Hạ đại ca phát lì xì à?? Tớ tới đây!! Đâu đâu?”
Hạ Ngưng: “…”
Tính đi lừa lì xì của bạn cùng phòng mà không được, ngược lại còn bị lũ bạn trời đánh này lừa lại một vố?
Hôm nay Khâu Vũ không biết bận gì mà cứ im re, biểu tượng mic của cô ấy cũng không hề động đậy.
Ba người còn lại không để ý lắm, đang đùa giỡn chưa xong thì đã bị đưa lên máy bay.
Ván này họ chơi bản đồ sa mạc, đây là bản đồ lớn nhất trong game, nếu không tìm được xe thì chạy bo đến gãy chân.
Hạ Ngưng chọn nhảy xuống San Martin. Sau khi cả đội đã tiếp đất, Hứa Hòa mới nói: “Ơ?! Văn phòng đại diện Hwan Doll quên nhảy theo rồi kìa!?”
Tay Hạ Ngưng khẽ run, cô liếc nhìn biểu tượng ở góc trái màn hình, phát hiện quả thật Khâu Vũ đã không nhảy cùng. Mở bản đồ ra, cô thấy Khâu Vũ đã bay một mình về phía thành phố Lion.
Năm giây sau, mic của Khâu Vũ cuối cùng cũng có tín hiệu.
“Trời đất ơi, tớ quên không nhảy cùng! Lúc nãy tớ mải nói chuyện với bố!”
Hạ Ngưng đánh dấu một điểm ở khu vực hoang dã cho cô, nói: “Cậu nhảy xuống đó đi, loot tạm đồ ven đường rồi chạy đến chỗ bọn tớ.”
Hứa Hòa: “Bản đồ sa mạc lớn thế này mà cậu bắt cậu ấy chạy bộ à? Hwan Doll, cậu tìm một chiếc xe rồi lái qua đây đi.”
Hạ Ngưng vội can: “Đừng, cậu đừng tự lái xe, tớ sợ lắm!”
Tống Dữu cười hì hì: “Không sao đâu, bản di động lật xe không chết được. Nếu là bản PC thì giờ này Hwan Doll đã nửa người nằm trong đất rồi.”
Lúc này, ba người của Hạ Ngưng đã hạ cánh, khu này khá đông người. Hạ Ngưng, với cái “nhân phẩm châu Phi” của mình, vào nhà chỉ loot được một khẩu shotgun.
Nhưng hôm nay cũng coi như may mắn, ít nhất đó là khẩu S686 mạnh nhất trong dòng shotgun, một phát một mạng.
Tiếng bước chân ngoài cửa vang lên gần như cùng lúc với giọng nói căng thẳng của Tống Dữu.
“Trời ơi, chỗ tớ có người.”
Hạ Ngưng khẽ hừ một tiếng: “Cố lên bạn hiền, xử nó!”
“Tớ… tớ sợ bị nó xử lại lắm, lỡ gặp phải cao thủ thì sao?”
Hạ Ngưng không nói gì, men theo tiếng bước chân rồi nhảy ra ngoài, vừa kịp thấy kẻ đó đang tiến vào ngôi nhà Tống Dữu đang ở.
“Á á á, nó qua đây rồi!!”
“Á á á á— Lên lầu rồi!!!”
Hạ Ngưng nheo mắt, vô cùng bình tĩnh: “Cậu nhảy xuống đi, tớ ở ngoài này.”
Tiếng bước chân “cộp cộp cộp” vang lên trên lầu. Hạ Ngưng không nói hai lời, trực tiếp lách cửa sổ vào trong rồi xông lên.
Ngay khi kẻ đó quay người định nổ súng, Hạ Ngưng đã nhắm thẳng vào đầu anh ta, “Đoàng—” một tiếng, anh ta lập tức ngã xuống.
[Thông báo hệ thống]: “Người mẹ cực kì nguy hiểm” đã dùng S686 hạ gục “Cacao”.
[Thông báo hệ thống]: “Người mẹ cực kì nguy hiểm” đã dùng S686 kết liễu “Cacao”. ( app TYT - tytnovel )
Tống Dữu thở phào nhẹ nhõm: “Trời ạ, lúc nãy làm tớ sợ hết hồn.”
Cứ như thể người vừa trải qua trận chiến sinh tử là cô chứ không phải Hạ Ngưng. Bên này vừa yên ổn, bên kia lại bắt đầu có tiếng súng.
Hạ Ngưng thấy thanh máu của Hứa Hòa cũng đang tụt dần.
Hứa Hòa: “Ôi trời! Bên tớ cũng có người! Tớ đấu súng với nó mà hình như không lại!”
Hạ Ngưng tiện tay loot cái hòm vừa rồi, nhặt được một khẩu súng mới, không khỏi cảm thán: “Quả nhiên… nhặt đồ từ từ sao nhanh bằng việc cướp của người khác được.”
Nói xong, cô lại nhảy xuống, chạy về phía Hứa Hòa.
“Đợi tớ! Cậu đừng chết đấy!”
Trên đường chạy sang, Hạ Ngưng không quên hỏi thăm Khâu Vũ: “Hwan Doll, bên cậu sao rồi?”
“Hahahaha, tớ tìm được xe rồi!!!!”
“Tớ qua ngay đây!!! Xe mô tô hai bánh, chạy nhanh kinh khủng!”
Nhưng cũng là loại dễ lật nhất.
Hạ Ngưng chạy đến chỗ Hứa Hòa, cô nàng đang co mình sau bức tường để băng bó. Đối phương không lập tức truy đuổi, có lẽ cũng đang hồi máu.
Năm giây sau, một bóng người từ bên hông nhà lao ra, Hạ Ngưng không chút do dự, giơ súng lên và khai hỏa.
Chỉ mất hai giây để giải quyết kẻ địch. Cô còn chưa kịp sắp xếp bước tiếp theo thì trong tai nghe lại vang lên tiếng hét của Khâu Vũ.
“Á á á á á á á á—”
“Tớ!! Cái xe này!!! Sắp lật rồi á á á á á!”
“RẦM—!”
Khâu Vũ không biết đã đâm vào cái gì.
“Tớ bị ngã rồi!!!”
Hạ Ngưng đang định nói “Vậy thì cậu đừng lái xe nữa!” thì lại nghe thấy câu tiếp theo của cô bạn.
“Trời đất ơi! Sao ở đây lại có người nữa!”
Giây tiếp theo.
[Thông báo hệ thống]: “Quần Chúng Hóng Hớt” đã dùng Chảo đánh gục “Văn phòng đại diện Hwan Doll”.
Hạ Ngưng: “…”
Hứa Hòa: “…”
Tống Dữu: “…”
Thẩm Thời Nguyên chứng kiến cảnh này, một lần nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Quả nhiên—
Đúng là một “bà mẹ” gánh team thật sự.