Đêm Giao thừa, sau khi ăn bữa cơm tất niên cùng gia đình, Hạ Ngưng ngồi trên sofa vừa xem chương trình Gala cuối năm vừa lướt Weibo.

Mấy ngày Tết cô không livestream, streamer cũng cần có thời gian nghỉ ngơi. Dù chưa chính thức đi làm nhưng giờ cũng được coi là người có thu nhập, Hạ Ngưng đã gửi vài phong bao lì xì cho các bậc trưởng bối trong nhà để tỏ lòng thành.

Chương trình Gala năm nay dường như không có tiết mục nào cô đặc biệt yêu thích. Chỉ đến khi vài ngôi sao hạng A xuất hiện, Hạ Ngưng mới cảm nhận được Weibo của mình gần như bị sập vì quá tải.

Cô hẹn bạn bè đi chùa cầu phúc, nghe nói nén hương dâng lên vào rạng sáng mùng một Tết sẽ rất linh nghiệm.

Đã nhiều năm liền, Hạ Ngưng đều cùng bạn đi chùa thắp hương đầu năm. Vì biết giờ đó sẽ rất đông người nên khoảng mười giờ rưỡi tối cô đã sửa soạn để ra ngoài.

Trước khi đi, tiết mục cuối cùng trên tivi là ảo thuật, người biểu diễn là Lưu Khiêm.

Nghe thấy cái tên này, Hạ Ngưng ngẩn người một lúc lâu, vừa xỏ giày vừa lẩm bẩm: “Năm nay là trào lưu hoài cổ hay sao vậy trời…?”

Phải biết rằng, Lưu Khiêm đã rất lâu rồi không xuất hiện trên sóng truyền hình cuối năm, Hạ Ngưng thậm chí còn không nhớ nổi lần cuối cùng mình thấy ông là từ năm nào.

Vừa đến cổng chùa, quầy bán vé đã xếp thành hàng dài ngoằng. Hạ Ngưng và cô bạn chọn một hàng để xếp, đứng ngay phía trước là một người mẹ đang dẫn theo con trai.

“Mẹ ơi, anh hai sao mà lâu thế?”

Cậu bé quay đầu nhìn quanh, miệng lẩm bẩm: “Mua chai nước thôi mà sao lâu thế không biết?”

Người phụ nữ nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, cười nói: “Tử Ngọc, năm nay con có điều ước gì nào? Giờ nghĩ cho kỹ đi để lát nữa còn thành tâm cầu nguyện nhé.”

“Con á…” Cậu bé trầm ngâm: "Năm nay con muốn thành tích học tập tốt hơn một chút, nếu có thể vượt qua anh hai thì tốt nhất ạ, hihi.”

Hạ Ngưng đứng phía sau nghe được, bất giác mỉm cười. Xem ra người anh trai này có một vị trí rất quan trọng trong lòng cậu bé, hơn nữa… nghe có vẻ là một người rất xuất sắc, nên mới trở thành tấm gương cho em trai noi theo.

“Ừm, nhưng anh hai con ngày xưa học giỏi lắm đấy, bằng tuổi con bây giờ toàn được điểm tối đa thôi, nên con phải cố gắng nhiều lên nhé.”

“Con sẽ cố gắng ạ! Năm nay con còn một điều ước nữa!”

“Điều ước gì thế?”

“Con muốn được gặp chị Hạ! Như vậy con có thể xin chữ ký của chị ấy!!!”

Hạ Ngưng sững người.

Chị Hạ…

Sao nghe giống đang gọi mình thế nhỉ?

Ngay giây tiếp theo, lời nói của cậu bé đã chứng minh suy nghĩ của Hạ Ngưng là đúng.

“Chính là chị streamer chơi game bắn súng mà con rất thích đó mẹ, nhưng anh hai không cho con donate cho chị ấy, hừm hừm.”

Hạ Ngưng chớp chớp mắt, khẽ ho một tiếng, dường như nhớ ra điều gì đó.

Giọng nói này… sao nghe quen quen?

“Nhưng mấy ngày Tết này chị Hạ không livestream, mấy ngày rồi không được thấy chị ấy, haizz—”

Thẩm Tử Ngọc còn chưa kịp than thở xong thì một giọng nữ quen thuộc đã vang lên ngay trên đỉnh đầu cậu.

“Khụ, có lẽ bây giờ em có thể gặp được rồi đấy.”

Thẩm Tử Ngọc kinh ngạc há hốc miệng, đột ngột ngẩng đầu lên, trong bóng tối mờ ảo nhờ ánh đèn đường, cậu cố nhìn người đang đứng sau lưng mình.

“Chị… chị… chị…”

Cậu lắp bắp không nói nên lời, đôi mắt hơi run rẩy, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo khoác của mẹ, tay kia đưa lên dụi dụi mắt.

Hạ Ngưng mỉm cười, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết. Cô hơi trùng gối xuống cho ngang tầm mắt với cậu, giọng điệu ấm áp: “Chúc mừng năm mới nhé.”

“Ngư Ngư.”

***

Lúc Thẩm Thời Nguyên mua đồ xong quay lại thì Thẩm Tử Ngọc và mẹ đã đứng chờ ở cổng. Thẩm Tử Ngọc đang cầm thứ gì đó trong tay, vẻ mặt vô cùng phấn khích.

Anh bước tới đưa chai nước cho cậu em, nhưng Thẩm Tử Ngọc chỉ khẽ nói một tiếng “Cảm ơn” rồi lại lập tức cúi đầu nhìn thứ trong tay mình.

Đó là một phong bao lì xì nhỏ, trên đó dường như có viết chữ.

Thẩm Thời Nguyên liếc nhìn cậu một cái, rồi mở nắp chai, ngửa cổ uống một ngụm nước, hỏi bâng quơ: “Nhặt được lì xì ở đâu đấy?”

Thẩm Tử Ngọc cười toe toét.

Bà Thẩm lên tiếng giải thích giúp con trai: “Lúc nãy xếp hàng mua vé có một cô bé đưa cho nó, nói là tiền mừng tuổi.”

Thẩm Thời Nguyên lại cúi đầu, nhìn Thẩm Tử Ngọc một cách nghiêm túc.

Anh im lặng vài giây, khẽ nhíu mày: “Tuổi còn nhỏ mà đã biết dùng nhan sắc để lừa lì xì của người lạ rồi à?”

Gia đình có gen tốt, Thẩm Tử Ngọc từ nhỏ đã trông rất sáng sủa, mỗi lần ra ngoài gặp người lạ đều được người ta trêu chọc vài câu, thậm chí còn được cho quà vặt.

Tất nhiên, Thẩm Thời Nguyên hồi nhỏ cũng vậy.

Thẩm Tử Ngọc khẽ hừ một tiếng, trân trọng cất phong bao lì xì vào túi, nói: “Không phải người lạ đâu ạ!”

“Là chị Hạ cho em đấy!!!”

Thẩm Thời Nguyên hơi nheo mắt, khẽ buông một tiếng: “Chị Hạ?”

“Đúng vậy, chính là chị Hạ đó!”

Thẩm Tử Ngọc vẻ mặt đầy tự hào, chìa phong bao lì xì ra cho anh trai xem. Mặt sau của bao lì xì có viết một chữ “Hạ” rất lớn.

“Hạ” là họ của cô, còn tên thật thì không ai biết, cô cũng chưa từng tiết lộ. Cô từng nói trong một buổi livestream rằng:

“Tóm lại là họ Hạ, các bạn muốn gọi là chị Hạ, em gái Hạ, anh Hạ, bố Hạ gì cũng được, thậm chí gọi Hạ Hạ cũng không sao – nhưng tên thật thì không nói cho các bạn biết được đâu!”

Vì vậy, chữ ký cho Thẩm Tử Ngọc vẫn chỉ đơn giản là một chữ “Hạ”.

Thẩm Thời Nguyên liếc qua, nhướng mày: “Người mẹ cực kì nguy hiểm?”

Thẩm Tử Ngọc gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, dường như hôm nay mà không gật đến gãy cổ thì không phải họ Thẩm. Thẩm Thời Nguyên phải đưa tay giữ đầu cậu em lại.

“Thế giới này thật nhỏ.” Anh nói.

Không ngờ ở một nơi đông đúc thế này, Thẩm Tử Ngọc lại có thể gặp được nữ streamer mình yêu thích, thậm chí còn nhận được cả lì xì từ cô.

“Hừm, là vì lúc nãy em đã thành tâm cầu nguyện mà!” Thẩm Tử Ngọc nói một cách nghiêm túc: "Nên là lát nữa anh cũng phải cầu nguyện cho đàng hoàng vào đấy nhé.”

Cậu cẩn thận cất phong bao lì xì vào túi của mình, rồi lại lắc đầu: “Anh dặn em không được tiêu tiền cho con gái lạ bên ngoài, thế mà giờ lại thành người ta tiêu tiền cho em rồi.”

Thẩm Thời Nguyên khẽ “ừm” một tiếng, không nói gì thêm.

Cô ấy lại đi lì xì cho Thẩm Tử Ngọc, điều này quả thật nằm ngoài dự đoán của anh.

“Đi thôi, vào trong trước đã.”

Vào thời điểm này, có rất nhiều người đến chùa thắp hương cầu phúc. Bất kể là người bình thường có tín hay không, họ đều sẽ đến chen chúc vào rạng sáng mùng một, dường như điều đó đã trở thành một thói quen.

Dòng người quá đông đúc, vừa đi qua chính điện chưa được bao lâu để đến điện phụ tiếp theo thì Thẩm Thời Nguyên đã bị đám đông xô đẩy sang một hướng khác.

Anh hoàn toàn không thể tự đi theo ý mình mà bị dòng người cuốn đi, chen lấn một hồi thì đã lạc mất Thẩm Tử Ngọc và mẹ.

Sóng điện thoại ở đây rất yếu, tin nhắn không thể gửi đi được.

May mắn là họ đã lường trước tình huống này và giao hẹn trước, nếu bị lạc thì cứ tự đi hết các điện theo lộ trình, cuối cùng gặp nhau ở cổng sau.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Thẩm Thời Nguyên bị dòng người làm cho đi lạc. Khi nhận ra năm nay mình lại tiếp tục bị lạc, anh chỉ thở dài một hơi.

Điều ước năm mới của anh luôn rất đơn giản, năm nào cũng như năm nào.

“Năm mới, cầu cho gia đình mạnh khỏe, hạnh phúc bình an.”

Mỗi lần như vậy đều có người bảo anh, đã mất công đến rồi thì ước thêm vài điều nữa đi, nhưng Thẩm Thời Nguyên thật sự chẳng có mong ước nào khác.

Tại điện cuối cùng, tất cả mọi người đều đang chờ để thắp nén hương của mình vào lư hương, nên nơi đây đặc biệt đông đúc.

Đứng ngay trước Thẩm Thời Nguyên là hai cô gái trẻ, thấp hơn anh một cái đầu.

“Ngưng Ngưng, năm nay cậu ước gì thế?”

“Hihi, trúng số độc đắc, nổi tiếng sau một đêm. Năm nay phải phất lên, sớm trở thành phú bà bao nuôi trai đẹp—!”

“Chậc chậc, cậu không thể ước thêm vài điều hay sao?”

“Ước nguyện thì phải ước điều mình khao khát nhất chứ, nói nhiều quá thần Phật cũng bận rộn không xử lý kịp, đúng không? Con người đừng nên tham lam quá, những điều ước còn lại cứ để lần sau.”

“Thôi được rồi, xem ra cái nguyện vọng giúp cậu có bạn trai lại phải để tớ ước hộ nữa rồi, haizz.”

“…”

“Tớ chỉ cần tiền thôi, thật đấy.” Cô gái nói với vẻ vô cùng chân thành và nghiêm túc.

Thẩm Thời Nguyên cảm thấy giọng nói của cô có chút quen thuộc, nhưng mãi không thể nhớ ra đã nghe thấy ở đâu.

Anh vừa định bước lên phía trước thì cô gái ngay trước mặt bị dòng người đi ngược chiều xô phải, lảo đảo suýt ngã.

Ánh mắt anh hơi nheo lại. Anh thấy những người chen lấn từ phía trước cứ thế đi sượt qua cô gái, chỉ lo cho bản thân mình mà không hề để ý xem có va phải ai không.

“Tránh đường, tránh đường nào—”

Hạ Ngưng cảm thấy mình bị ai đó đẩy mạnh một cái. Cô loạng choạng lùi lại hai bước rồi va vào một lồng ngực rắn chắc. Người đó đưa tay ra đỡ lấy cô, nhờ vậy Hạ Ngưng mới không bị ngã.

Một mùi hương gỗ trầm ấm, thanh mát từ người đó tỏa ra. Hạ Ngưng vội đứng vững lại, nói: “Cảm ơn…”

Trong tình huống này, cô không tiện quay đầu lại, chỉ có thể hướng lưng về phía người ta mà nói lời cảm ơn.

“Không có gì, đi đứng cẩn thận một chút.”

Thẩm Thời Nguyên vừa dứt lời, thấy dòng người vẫn không ngừng xô đẩy, anh, một người hiếm khi tức giận, lúc này lại cảm thấy một cơn bực bội không thể kiềm chế.

“Chen lấn cái gì? Cứ phải để xảy ra chuyện rồi mới không chen nữa à? Ở đây có bao nhiêu lối đi, nhất thiết phải đẩy người khác mới qua được sao?”

Câu nói của anh vừa thốt ra, đám đông xung quanh bỗng im lặng vài giây, vài bàn tay đang xô đẩy người khác thậm chí còn khựng lại giữa không trung.

Khi có người đầu tiên lên tiếng, những người khác cuối cùng cũng hùa theo.

“Đúng thế! Chen cái gì mà chen! Lỡ xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm!”

“Có ý thức một chút đi được không!?”

“Đều là người đến thắp hương cầu phúc cả, sao lại hành xử như vậy?”

Mỗi người một câu, đám đông đang chen lấn cuối cùng cũng cảm thấy xấu hổ, bèn im lặng xếp hàng đi ra từ lối bên cạnh.

“Mấy người này thật là… y như mấy người chạy vào làn khẩn cấp khi đường cao tốc bị kẹt xe.”

“Đúng là thiếu ý thức…”

Khi những người đi ngược chiều không còn chen lấn nữa, mọi thứ mới dần trở lại trật tự. Sau khi Hạ Ngưng cầu nguyện xong, ngay trước khi thả nén hương của mình vào lư, trong đầu cô bỗng lóe lên một ý nghĩ.

Cô dừng lại một chút, lặng lẽ ước thêm một điều.

“Cầu cho người tốt được bình an.”

“Năm nay con sẽ tham lam thêm một chút, chỉ một chút thôi, coi như là một điều ước nhỏ kèm theo.”

“Con hy vọng…”

“Người vừa giúp con, năm nay mọi điều ước của anh ấy sẽ trở thành sự thật.”

Dù cô không biết người đó trông như thế nào, tên là gì, chỉ là được anh nhẹ nhàng đỡ một cái, nghe được một hai câu anh nói.

Nhưng một người sẵn sàng làm việc tốt vào ngày đầu năm mới như vậy, chắc chắn trong năm tới sẽ gặp được nhiều may mắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play