Thẩm Thời Nguyên thực sự không nhịn nổi cười, cảm thấy cái cô gái nhỏ này cứ liên tục lẩm bẩm trong kênh thoại nghe thật sự rất hài hước.
Xem ra em trai anh thích cô cũng không phải là không có lý do, quả thật là một cô nhóc khá dễ thương.
Sau khi nhảy từ tầng hai xuống tiêu diệt gọn kẻ địch ở phía đối diện, anh nhanh chóng loot sạch hòm đồ của anh ta, sau đó vòng ra phía sau dùng khẩu Thompson vừa nhặt được để xử lý nốt hai đồng đội còn lại.
Thẩm Tử Ngọc đứng sau lưng anh hú lên “Wow wow—”, thậm chí còn vỗ tay tán thưởng.
Một phút sau, Thẩm Thời Nguyên đã dọn dẹp sạch sẽ, rồi gửi tín hiệu cho “Người mẹ cực kì nguy hiểm” vẫn còn đang ngơ ngác.
“Ở đây có đồ.”
Không khí im lặng hồi lâu, Thẩm Thời Nguyên mới nghe thấy “bà mẹ” này cẩn thận hỏi một câu: “Có phải mình bị ảo giác không nhỉ?”
“Bây giờ học sinh tiểu học đã bá đạo thế này rồi sao…!?”
Thẩm Thời Nguyên: “…”
Ý của cô là, anh đã chơi nãy giờ, mà cô vẫn tưởng là Thẩm Tử Ngọc đang cầm máy?
Thẩm Tử Ngọc ở phía sau vội vàng kéo áo anh, giật lấy điện thoại từ tay anh rồi lén tắt mic, giọng có chút hờn dỗi nói với Thẩm Thời Nguyên: “Anh!”
“Anh không được làm thế! Chị Hạ cứ tưởng là em đang chơi! Anh đừng nói gì được không!”
Nói rồi, bàn tay nhỏ bé của Thẩm Tử Ngọc còn làm động tác kéo khóa miệng Thẩm Thời Nguyên, ra hiệu cho anh phải im lặng.
Thẩm Thời Nguyên nheo mắt lại, nhưng cũng không nói thêm gì.
Thằng nhóc này sao lại sĩ diện thế nhỉ?
Anh liếc nhìn màn hình điện thoại, thản nhiên buông một câu: “Em bị hạ gục rồi.”
Thẩm Tử Ngọc vội cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy dòng thông báo: “753753 đã dùng M16A4 hạ gục Ngư Ngư.”
“Á á á á á—?” Thẩm Tử Ngọc ném điện thoại lại cho Thẩm Thời Nguyên: "Anh! Cứu em!”
“Người chết không thể sống lại.” Thẩm Thời Nguyên nói, đồng thời bật lại mic rồi nhướng mày nhìn Thẩm Tử Ngọc.
Thẩm Tử Ngọc lập tức hiểu ý, vội vàng kêu lên: “Chị Hạ cứu em với!”
Trong điện thoại vang lên giọng nữ ngọt ngào, đáp lại: “Chị đến cứu em đây!”
Ngay sau đó, [Hệ thống thông báo]: “Người mẹ cực kì nguy hiểm” đã dùng AKM kết liễu “753753”.
Cô chạy đến cứu Thẩm Tử Ngọc, trong lúc đang đỡ cậu dậy thì đột nhiên hít một hơi, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Ể? Đợi đã—?”
“Lúc nãy là ai nói chuyện vậy nhỉ? Số ba không bật mic mà…”
Thẩm Tử Ngọc biết không thể giấu được nữa, đành nuốt nước bọt giải thích: “À, vừa rồi em vào nhà vệ sinh, nên nhờ anh trai chơi giúp một lát.”
Đối phương im lặng hai giây, cuối cùng mới kéo dài một tiếng “Ồ~”. Thẩm Thời Nguyên rất “ngoan ngoãn” giữ im lặng, còn Thẩm Tử Ngọc thì bò hẳn lên lưng anh để trò chuyện với “chị Hạ” của mình.
Trong lúc tìm đồ, Thẩm Thời Nguyên vừa nhặt được một chiếc mũ 3, Thẩm Tử Ngọc liền lên tiếng: “Chị Hạ, chị Hạ! Chị có cần mũ 3 không ạ!”
“Không cần đâu~ em dùng đi~”
“Tài nguyên phải dồn cho tay to của đội chứ, chị Hạ là người gánh team, lát nữa sát thương chủ yếu đều dựa vào chị cả, em chỉ ở bên cạnh mò cá thôi.”
Lúc này, Thành Đô Phí Ngọc Thanh đột nhiên bật cười khúc khích: “Cậu tự mò chính mình à, cũng được đấy haha!”
*Giải thích: Trong tiếng lóng của Trung Quốc, “mò cá” (摸鱼) là một từ rất phổ biến, có nghĩa là lười biếng, trốn việc, làm việc qua loa, không tập trung, hoặc chỉ ở đó cho có mặt chứ không đóng góp gì nhiều. Mà ID game của Thẩm Tử Ngọc là “Ngư Ngư” vốn có nghĩa là cá, cho nên khi Thẩm Tử Ngọc nói mình “mò cá”, Thành Đô Phí Ngọc Thanh mới trêu Ngư Ngư tự mò chính mình.
Thẩm Thời Nguyên tiếp tục sang nhà bên cạnh tìm đồ. Thấy Hạ Ngưng có vẻ không định lấy trang bị, anh cũng không định thực sự đưa đồ cho cô. Nhưng đúng lúc này, Thẩm Tử Ngọc ở sau lưng điên cuồng huých vào người anh.
“Anh! Đưa cho chị ấy! Mũ 3!” Thẩm Tử Ngọc ghé sát vào tai anh thì thầm.
Thẩm Thời Nguyên còn chưa đồng ý, đã nghe Thẩm Tử Ngọc nói tiếp vào mic: “Chị Hạ, em để mũ 3 ở đây cho chị rồi nhé! Chị qua nhặt đi!”
Sau đó, cậu lại tiếp tục điên cuồng thúc vào lưng Thẩm Thời Nguyên.
Thẩm Thời Nguyên: “…”
Anh đành ném chiếc mũ 3 xuống đất, đánh dấu vị trí cho Hạ Ngưng, rồi nhảy xuống lầu tiếp tục tìm đồ.
Suốt cả ván đấu, Thẩm Thời Nguyên liên tục vứt đồ cho Hạ Ngưng, từ mũ 3, giáp 3, ba lô 3, cho đến đạn dược, túi cứu thương và cả khẩu AWM.
Thế nên, khi vào đến vòng bo cuối, “Ngư Ngư” vẫn đang phải đội một chiếc mũ 1 màu xanh lá, trông vô cùng thảm thương.
Kể từ lúc nhường mũ 3 cho Hạ Ngưng, Thẩm Thời Nguyên thực sự không nhặt được thêm món đồ xịn nào nữa. Giữa trận, anh khó khăn lắm mới tìm được một cái mũ 2, nhưng trong lúc giao tranh lại bị bắn hỏng mất.
Cuối cùng, anh đành phải đội chiếc mũ bảo hiểm xanh lè vào bo.
Thẩm Tử Ngọc ở bên cạnh cười khoái trá, như thể việc nhìn thấy anh trai mình đội mũ xanh là một điều vô cùng thú vị.
“Haha, anh…” Thẩm Tử Ngọc chưa nói hết câu đã nhận ra mình hớ lời, vội vàng đổi giọng: “À không không, là em, em nghèo quá!”
“Cái mũ của em sao mà xanh thế này!”
Thẩm Tử Ngọc càng cười vui vẻ, sắc mặt Thẩm Thời Nguyên càng sa sầm. Mặc dù nghe qua thì có vẻ như Thẩm Tử Ngọc đang tự giễu mình, nhưng thực chất mỗi một chữ “em” đều là đang nói Thẩm Thời Nguyên.
Trong lúc Thẩm Tử Ngọc đang cười hả hê, Thành Đô Phí Ngọc Thanh bất ngờ bị địch hạ gục.
Vòng bo cuối còn khá đông, tổng cộng mười người. Nếu đoán không lầm thì phải còn ba đến bốn đội.
Ngoài đội bốn người của họ, vẫn còn sáu kẻ địch khác.
Sau khi Thành Đô Phí Ngọc Thanh bị hạ, Tôi đẹp trai nhất thế giới định chạy sang cứu. Anh ta vừa ném hai quả bom khói đi thì một quả lựu đạn đã được ném tới.
[Hệ thống thông báo]: “Lão tài xế Tiểu Vương” đã dùng lựu đạn mảnh kết liễu “Thành Đô Phí Ngọc Thanh”.
Một giây sau.
[Hệ thống thông báo]: “Lão tài xế Tiểu Vương” đã dùng M416 hạ gục “Tôi đẹp trai nhất thế giới”.
Thẩm Thời Nguyên nhướng mày, xem ra Lão tài xế Tiểu Vương này cũng không phải dạng vừa. Một mình anh ta dám đối mặt và hạ gục một người, bắn ngã một người khác trong đội của họ.
Tôi đẹp trai nhất thế giới trong lúc lùi về đã nhanh tay nhắn: [210, trong ruộng lúa.]
“Đợi đấy, tôi báo thù cho các cậu!” Hạ Ngưng nói: “Chúng ta sẽ gậy ông đập lưng ông, để xem nào… tôi có năm quả lựu đạn.”
Vừa dứt lời, Thẩm Thời Nguyên liền nghe thấy tiếng ném lựu đạn, rồi trong vòng nửa phút tiếp theo, tiếng “bùm bùm bùm bùm bùm” vang lên liên tiếp năm lần.
Nhưng… chẳng có gì xảy ra cả.
Số người trong vòng bo không hề giảm, màn hình cũng không hiện lên bất kỳ thông báo hạ gục hay kết liễu nào.
Không khí rơi vào một sự im lặng đầy ngượng ngùng.
Mãi cho đến khi Hạ Ngưng khẽ ho một tiếng: “Cái chuyện mà… tôi ném năm quả lựu đạn không trúng ai này…”
Thẩm Thời Nguyên liếc nhìn khu bình luận.
[Chúng tôi nhất định sẽ đi rêu rao chuyện này!]
[Không sao đâu, Mẹ già không cần mặt mũi!]
[Hahahaha chờ video ghi lại màn này!!]
Thẩm Thời Nguyên khẽ bật cười, cũng không quan tâm đối phương có nghe thấy hay không. Anh cẩn thận lắng nghe âm thanh xung quanh, rồi liếc nhìn ba lô của mình, chỉ còn duy nhất một quả lựu đạn mảnh.
Anh giữ nó trong tay hai giây rồi ném ra.
[Hệ thống thông báo]: “Ngư Ngư” đã dùng lựu đạn mảnh kết liễu “Lão tài xế Tiểu Vương”.
Thẩm Thời Nguyên khó mà tưởng tượng được vẻ mặt của người chơi bên cạnh lúc này, nhưng qua sự im lặng của cô, anh cũng đoán được phần nào.
Trong lúc họ đang giao tranh với Lão tài xế Tiểu Vương, một nơi khác cũng vừa kết thúc một cuộc chiến. Trên bản đồ chỉ còn lại sáu người.
Vòng bo vẫn tiếp tục thu hẹp. Đối phương không bắn nữa, nhưng bo lại thu về phía họ.
Thẩm Thời Nguyên liếc nhìn đồng hồ, đã không còn sớm, lát nữa còn phải ăn bữa cơm tất niên. Anh không muốn kéo dài thêm, bèn trực tiếp đứng dậy nhảy nhót giữa ruộng lúa mì.
“Này này, làm vậy nguy hiểm lắm đấy!” Hạ Ngưng vội nói.
Thẩm Thời Nguyên không đáp, Thẩm Tử Ngọc cũng vô cùng căng thẳng. Mặc dù đây là một cánh đồng lúa mì, nhưng phía trước có một con dốc nhỏ, tạo thành vật cản giữa họ và đội đối phương.
Thẩm Tử Ngọc nắm chặt tay, căng thẳng nói: “Không… không sao! Để em đi dò đường!”
“Cùng lắm thì em làm mồi nhử! Lúc này phải có người đi dụ địch! Em sẽ xung phong! Chị Hạ cứ ở phía sau kết liễu hết bọn họ!”
Thẩm Thời Nguyên khẽ nhếch mép. Vòng bo vừa thu lại, anh liền vượt qua con dốc nhỏ đó. Giữa lúc mọi người còn đang ngơ ngác, anh đã bắt đầu xả một tràng đạn về phía bên kia, rồi nhanh chóng đổi súng.
Mười giây sau.
[Hệ thống thông báo]: “Ngư Ngư” đã dùng AKM hạ gục “Thợ mỏ hoàng kim 111”.
[Hệ thống thông báo]: “Ngư Ngư” đã dùng AKM hạ gục “@”.
[Hệ thống thông báo]: “Ngư Ngư” đã dùng AKM kết liễu “Thất Tiểu Thất”.
Ngay sau đó, màn hình hiện lên dòng chữ “Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà”. Thẩm Thời Nguyên tiện tay tắt game rồi ném điện thoại cho Thẩm Tử Ngọc.
“Ăn cơm.”
Thẩm Tử Ngọc vẫn còn đang trong trạng thái sốc, ngơ ngác gật đầu: “Dạ…”
Cậu vẫn còn đang chìm đắm trong sự ngưỡng mộ dành cho anh trai mình thì Thẩm Thời Nguyên đột nhiên dừng bước, quay lại hỏi: “Vừa rồi em cười anh đội mũ xanh phải không?” ( app truyện TᎽT )
“Hi hi hi hi…”
“Thứ gì em cũng bắt anh ném cho chị Hạ của em, thế thì còn lại gì cho anh? Hửm?”
Coi như là bị chính em trai mình cho “đội mũ xanh”.
Anh trai ruột ở ngay đây giúp cậu chơi game, vậy mà cậu lại dám chỉ đạo anh đi làm chân chạy vặt cho một nữ streamer, đúng là một vết nhơ trong cuộc đời anh.
Thẩm Thời Nguyên cúi đầu mân mê chiếc đồng hồ, cười khẩy: “Người mẹ cực kì nguy hiểm à?”
“Có lẽ có người phải gọi anh một tiếng ông nội đấy.”
Dù sao thì trong ván vừa rồi, đâu phải là “bà mẹ” này đang nuôi con, mà chính là anh đã phải một tay chăm bẵm, dìu dắt “bà mẹ” này trưởng thành.
Không phải ông nội thì là gì?
Thẩm Thời Nguyên liếc nhìn màn hình máy tính của Thẩm Tử Ngọc lần cuối, nheo mắt nói: “Tắt máy tính đi rồi ra chuẩn bị ăn cơm.”
Cô nhóc trong phòng livestream không biết đang cười cái gì, tiện tay vuốt lại tóc, sau đó nhảy khỏi ghế đi ra xa vài bước. Thẩm Thời Nguyên vừa kịp nhìn thấy cô đi đôi dép lê bằng lông xù chạy về phía cửa.
Trông cô có vẻ chưa tới một mét sáu, nhỏ nhắn và rất dễ thương.
Anh lại liếc nhìn Thẩm Tử Ngọc, thằng nhóc này sắp cao hơn cả cô gái đó rồi.
Không hiểu vì sao, trong đầu Thẩm Thời Nguyên đột nhiên lóe lên một hình ảnh kỳ lạ. Trong hình, cô gái nhỏ dường như chỉ đứng đến cằm anh.
Vừa cười vừa lẩm bẩm: “Hu hu hu, mình béo quá đi!!”
Nghĩ đến đó, anh lại khẽ bật cười.
Với cái thân hình nhỏ bé đó? Béo á?