Hạ Ngưng và các bạn cùng phòng vừa chơi xong ba ván. Ván đầu tiên, cô dùng dao chém chết hai mạng, sau đó lượm sạch súng ống trên người bọn họ.
Cô quét sạch hai đội ở khu vực phía nam thành phố R, để rồi lúc sau mới ngỡ ngàng nhận ra cả ba cô bạn của mình đều đã bay màu từ lúc nào.
Tất cả đều bị một người duy nhất hạ gục tại nhà kho lớn nhất ở phía bắc thành phố R.
Hạ Ngưng lặng lẽ lượm sạch đồ trong các hòm đồ, sau đó vắt chân lên cổ chạy tới, trong kênh thoại vẫn còn nghe tiếng ba người kia trò chuyện.
Hứa Hòa than thở: “Ấy! Tớ đang mải loot đồ nên không thấy gã đó!”
Tống Dữu im lặng một hồi rồi cũng thở dài: “Trời ơi… Anh ta bắn nhanh quá, tớ còn chưa kịp nổ súng!”
Khâu Vũ bật cười: “Mẹ già ơi, xông lên!! Báo thù cho bọn tớ!!”
Hạ Ngưng vừa chạy vừa đáp lại: “Được thôi, gọi một tiếng mẹ khẩn thiết vào xem nào.”
Khâu Vũ: “…”
Tống Dữu vẫn còn ám ảnh về kẻ đã diệt gọn cả ba, lẩm bẩm: “Thật đấy… Người đó bắn nhanh kinh khủng…!”
Hạ Ngưng thản nhiên đáp: “Với cái tốc độ của cậu, thấy địch thì phản ứng mất hai giây, bật ống ngắm mất ba giây, cuối cùng đặt tay lên nút bắn thêm ba giây nữa, đến bot cũng thịt được cậu rồi.”
Cô vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng bước chân chạy trong nhà kho. Hạ Ngưng không chút do dự, lập tức vòng sang bên cạnh đi vào, vừa hay thấy kẻ đó đang cúi người nhặt đồ.
Mở ống ngắm, nhắm chuẩn, khai hỏa – cả quá trình diễn ra liền mạch, chỉ trong một nốt nhạc.
Trong nháy mắt, kẻ địch đã ngã quỵ xuống đất.
[Hệ thống thông báo]: “Người mẹ cực kì nguy hiểm” đã dùng AKM hạ gục “người chơi số 007”.
Hạ Ngưng bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, cất súng đi rồi bắt đầu vung nắm đấm.
Miệng cô lẩm bẩm: “Dám giết đồng đội của chị à? Chán sống rồi sao? Chị Hạ hôm nay sẽ dạy cưng cách làm người!”
Tống Dữu ở kênh thoại phải thốt lên: “Wow— chị Hạ, đúng là người chơi hệ chiến!”
Trong đầu Hạ Ngưng bất giác hiện lên hình ảnh mấy anh chàng cơ bắp cuồn cuộn, cô không khỏi rùng mình một cái.
Hai giây sau.
[Hệ thống thông báo]: “Người mẹ cực kì nguy hiểm” đã dùng nắm đấm kết liễu “người chơi số 007”.
Khu bình luận trong phòng livestream lại một lần nữa bùng nổ.
[Hahahaha!! Chủ thớt ác quá đi!]
[Thà chết không chịu nhục! Cho người ta một phát súng đi cho rồi!]
Hôm nay gia đình tụ họp, Hạ Ngưng chơi với bạn cùng phòng ba ván rồi cũng chuẩn bị dọn dẹp để tắt livestream. Theo thông lệ, trước khi xuống sóng, cô sẽ ngẫu nhiên chọn ba khán giả để cùng chơi một trận bốn người.
Cô liếc nhanh qua khu bình luận, chọn đại ba cái tên.
“Ừm… hôm nay sẽ chọn… Thành Đô Phí Ngọc Thanh, Tôi đẹp trai nhất thế giới, và cuối cùng là… Ngư Ngư nhé!”
***
Phía bên kia.
Sau khi bị anh trai nhắc nhở, Thẩm Tử Ngọc cuối cùng cũng đã yên tĩnh hơn nhiều. Dù thỉnh thoảng vẫn không nhịn được mà bật cười, nhưng cậu đã cố gắng kìm nén. Nhờ vậy, Thẩm Thời Nguyên mới có thể tập trung giải quyết hết công việc còn tồn đọng.
Anh vừa làm xong việc, đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi thì chợt nghe một tiếng hét thất thanh từ phòng bên cạnh vọng sang.
“A a a a!!?”
Thẩm Thời Nguyên cảm thấy thái dương mình giật thót, một dự cảm chẳng lành bỗng dâng lên. Ngay sau đó là tiếng động lớn từ phòng bên và tiếng bước chân đang lao về phía này.
Thẩm Tử Ngọc đẩy mạnh cửa phòng làm việc, la lớn: “Anh! Anh! Anh!!!”
Thẩm Thời Nguyên khẽ nới lỏng cà vạt, xoay ghế lại, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn. Anh từ tốn ngước mắt lên, giọng nói lạnh nhạt: “Chuyện gì?”
“Em… em!!”
“Nói từ từ thôi.”
“Em được chọn chơi game với streamer rồi!!!”
Thẩm Thời Nguyên lại nhíu mày, hỏi thẳng: “Em donate cho cô ấy à?”
Thẩm Tử Ngọc vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: “Không! Em không có!”
“Chỉ là chị ấy mỗi ngày sẽ chọn ngẫu nhiên trong khu bình luận, hôm nay tình cờ chọn trúng em thôi! Không tốn tiền!”
Thẩm Tử Ngọc cuống quýt giải thích, chỉ sợ anh trai nghĩ mình tiêu tiền cho nữ streamer.
Tuy nhà rất có điều kiện… nhưng nếu cậu dám vung tiền cho streamer, có lẽ đôi chân này sẽ bị đánh gãy mất. Dạo gần đây có quá nhiều tin tức về việc các cậu nhóc trộm tiền trong nhà đi donate cho streamer rồi.
Thẩm Thời Nguyên “ừm” một tiếng, đứng dậy cất tài liệu vào ngăn kéo rồi khóa lại. Anh còn chưa kịp làm gì khác thì cảm thấy tay áo mình bị níu lại.
Quay đầu nhìn xuống, anh thấy Thẩm Tử Ngọc đang nhìn mình với ánh mắt tội nghiệp: “Anh… chơi giúp em một ván nhé?”
Thẩm Thời Nguyên không gạt tay cậu ra, hỏi lại: “Chơi giúp em?”
“Em chơi gà lắm! Chị Hạ mỗi ngày ở đảo quân sự một mình kéo ba đứa con đã đủ khổ rồi, giờ chọn ngẫu nhiên một khán giả may mắn lại vớ phải em, một con gà mờ thế này…”
“Để giảm bớt gánh nặng cho chị ấy, anh giúp chị ấy thắng một ván đi được không?”
Thẩm Tử Ngọc vô cùng tin tưởng vào kỹ năng chơi game của anh trai mình. Từ khi game PUBG bản PC mới ra mắt, Thẩm Thời Nguyên đã chơi rồi. Bản PC mà anh còn chơi giỏi, huống hồ gì là bản mobile.
Thẩm Tử Ngọc chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội, gương mặt ngập tràn vẻ chân thành.
“Chậc…” Thẩm Thời Nguyên liếc cậu một cái: "Em cũng quan tâm cô gái này quá nhỉ?”
“Đương nhiên ạ! Chị Hạ là suối nguồn niềm vui của em mà!”
Thẩm Thời Nguyên không nói gì, lặng lẽ đưa tay cởi nút cổ tay áo, rồi xắn lên một chút, để lộ phần cổ tay đẹp đẽ.
Anh chìa tay ra, nhướng mày: “Được rồi, đưa đây.”
***
Sau khi kết bạn với ba người, Hạ Ngưng chuẩn bị bắt đầu trận đấu. Cô ở vị trí số một, số hai là Thành Đô Phí Ngọc Thanh, số ba là Tôi đẹp trai nhất thế giới, còn số bốn là Ngư Ngư.
Vừa kết nối kênh thoại, Hạ Ngưng đã nghe thấy phía số hai đang bật nhạc, mà lại còn là một giai điệu khá kỳ quặc: “Nếm thử một miếng bánh quy may mắn của tình yêu~ Có lẽ ngày mai sẽ chẳng cần phải lo lắng nhiều~”
“Hey~ hey~ hey~”
Giọng hát từ phía người chơi số hai truyền đến, Hạ Ngưng ngớ người ra một chút.
Sau khi BGM kết thúc, cô gái ở phía số hai mới khẽ hắng giọng, lên tiếng: “Hehe, chào mọi người! Tôi là Thành Đô Phí Ngọc Thanh! Bài Bánh quy may mắn tình yêu vừa rồi nghe cũng được chứ?!”
Người nói là một cô gái.
Hạ Ngưng bật cười, khen một câu: “Cậu đáng yêu thật đấy!”
Người chơi số ba không nói gì, chỉ gõ chữ trong kênh chat: “Xin lỗi, tôi không tiện bật mic, chúng ta trao đổi nhanh qua tin nhắn nhé.”
Hạ Ngưng đáp “Được”, rồi hỏi: “Ngư Ngư sẵn sàng chưa? Bắt đầu nhé?”
Phía Ngư Ngư im lặng hai giây, rồi trong tai nghe đột nhiên vang lên giọng nói vô cùng đáng yêu của một cậu bé, nghe như vẫn chưa vỡ lòng.
“Sẵn sàng rồi ạ!!! Chị Hạ xông lên!!!”
Hạ Ngưng lại ngẩn ra: “Ơ? Số bốn là… một cậu bé à?”
“Vâng ạ…” Giọng cậu bé có chút tủi thân: "Nhưng không sao đâu chị Hạ! Em nhất định sẽ không ngáng chân chị đâu!”
“Không sao, không sao, chị bảo vệ em!”
Giọng cậu bé trong trẻo non nớt, nhưng không giấu được sự mềm mại dễ thương, khiến trái tim Hạ Ngưng mềm nhũn, làm bùng lên bản năng “người mẹ” muốn che chở.
Cũng có thể gọi là… tình mẫu tử.
Trò chơi bắt đầu, đường bay lần này kéo dài từ cảng P đến nhà máy điện hạt nhân. Hạ Ngưng nhìn bản đồ rồi theo thói quen hỏi: “Mọi người muốn nhảy ở đâu?”
Thành Đô Phí Ngọc Thanh: “Đâu cũng được ạ! Em theo chị!”
Một điểm tiện lợi của PUBG bản mobile là có thể chọn đi theo đồng đội, chỉ cần bám theo người dẫn đầu trong đội là được.
Hạ Ngưng đang định đánh dấu điểm đến thì trên màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên thông báo: “Ngư Ngư mời bạn đi theo cậu ấy.”
Cô thuận tay chấp nhận. Khi nhìn lại bản đồ, cô để ý thấy dấu hiệu màu xanh của người chơi số bốn đã được đặt ở khu nhà chữ C trong căn cứ quân sự.
“Khụ…” Hạ Ngưng khựng lại: "Nhảy xuống căn cứ quân sự là phải giao tranh ngay đấy, mọi người ổn không?”
Thành Đô Phí Ngọc Thanh: “Đằng nào cũng chết, sống là phải có ước mơ!”
Tôi đẹp trai nhất thế giới: “Quẩy thôi! Xông lên! Là đàn ông thì phải nhảy căn cứ quân sự!”
Hạ Ngưng đã chấp nhận lời mời của Ngư Ngư, chỉ đành nuốt nước bọt đánh ực một cái: “Tôi không phải đàn ông…”
Cô ngừng lại một chút, định bụng nói đùa: “Vì tôi thiếu mất một thứ.”
Nhưng đột nhiên nhớ ra trong đội có một cậu nhóc, cô đành ngượng ngùng im bặt. Kênh bình luận thì được dịp bùng nổ.
[Hahahaha chị Hạ phanh gấp!!!]
[Chủ thớt lại joke rồi—]
[Phòng livestream có nội dung không lành mạnh, đã tố cáo!]
Hạ Ngưng liếc qua khu bình luận, thong thả dựa vào ghế, thở dài một hơi rồi liếm môi: “Chậc, thì tôi đã nói gì đâu nào!”
Thật bất ngờ, kỹ năng nhảy dù của Ngư Ngư rất tốt. Họ là đội đầu tiên đáp xuống khu nhà chữ C của căn cứ quân sự. Nơi này vì tài nguyên dồi dào nên luôn là điểm nóng được nhiều người lựa chọn để giao tranh ngay từ đầu.
Mà mấu chốt của việc giao tranh khi vừa đáp xuống là xem ai nhặt được súng trước, vì vậy kỹ năng nhảy dù quyết định tốc độ tiếp đất cũng vô cùng quan trọng.
Thành Đô Phí Ngọc Thanh và Tôi đẹp trai nhất thế giới vào cùng một tòa nhà, còn Hạ Ngưng thì đi cùng Ngư Ngư sang một tòa khác.
“Chị Hạ, em loot tầng hai nhé!” Giọng cậu bé lại vang lên trong tai nghe.
“Ừ, được. Em cẩn thận một chút.”
Ván này Hạ Ngưng khá may mắn, vừa vào đã nhặt được một khẩu AKM và một khẩu M416, sang phòng thứ hai lại vớ được mũ 3 và vài món phụ kiện cho M416.
Đối với một người thuộc hệ “nhân phẩm châu Phi” như cô, việc giàu sụ ngay khi vừa tiếp đất là chuyện vô cùng hiếm thấy, cô mừng đến suýt khóc. ( truyện trên app t.y.t )
“Wow——”
Khi vào phòng thứ ba và nhặt được cả ba lô 3 lẫn giáp 3, Hạ Ngưng thật sự không nhịn được mà reo lên.
“Trời đất ơi!! Tôi full giáp 3 rồi! Chỉ cần thêm một cái nòng nữa là đủ bộ M4 luôn!!”
“Tôi! Lại có ngày được giàu thế này sao!? Wow, tôi giàu thật rồi! Cảm động quá đi mất!!”
Hạ Ngưng đang tự lẩm bẩm một mình thì đột nhiên nghe thấy trong tai nghe có một tiếng cười trầm thấp. Đó là giọng của một người đàn ông, trầm ấm và đầy từ tính. Anh không nói gì, dù chỉ là một tiếng cười khẽ, cô cũng có thể cảm nhận được đó là một giọng nói rất hay.
Cô ngẩn ra, liếc nhìn kênh thoại để chắc chắn rằng mình chỉ đang bật mic đội.
Số hai là con gái, số ba không bật mic, số bốn là một cậu bé…
Lẽ nào cô gặp ma?
Hạ Ngưng còn chưa nghĩ thông, cô nghiêng đầu, cầm súng định chạy sang phòng bên cạnh thì bên ngoài vang lên nhiều tiếng bước chân rất rõ ràng, đang tiến thẳng về phía cô.
“Có người ngoài cửa!” Hạ Ngưng nhanh chóng điều chỉnh góc nhìn để quan sát: "Ngư Ngư, em nhặt được súng chưa?”
“Có một khẩu… súng shotgun ạ!”
“Vậy em cứ cẩn thận nhé, để chị ra xử lý đội này rồi em xuống lượm đồ.”
Khi tiếng bước chân ngày càng gần và dồn dập từ cả ba hướng, Hạ Ngưng chuẩn bị phá cửa sổ nhảy ra đối đầu trực diện.
“Đoàng— Đoàng—!”
Hai tiếng súng liên tiếp vang lên trong tai nghe.
Âm thanh đầu tiên là của ai đó nhảy qua cửa sổ, hai âm thanh sau đó là tiếng súng shotgun nổ giòn giã.
Ngay lập tức, hệ thống hiện thông báo:
[Hệ thống thông báo]: “Ngư Ngư” đã dùng S686 hạ gục “Cơm Cháy Gạo Đen”.
[Hệ thống thông báo]: “Ngư Ngư” đã dùng S686 kết liễu “Cơm Cháy Gạo Đen”.
Hạ Ngưng còn chưa kịp nói gì, thậm chí cô còn chưa hết ngỡ ngàng thì lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông kia vang lên trong tai nghe. Anh rất bình thản và điềm tĩnh, chỉ thốt ra hai chữ.
“Chết rồi.”