Hắn đặt tay lên vai Cố Tích Cửu, cúi người nhìn nàng: “Ta tặng ngươi một ân huệ lớn như vậy, không mời ta uống một chén sao?”
Trên người nam tử có một mùi hương thoang thoảng, rất nhẹ nhàng, quanh quẩn nơi chóp mũi nàng. Có lẽ do ưu thế về chiều cao, khi hắn cúi người nhìn nàng ẩn chứa một thứ uy áp vô hình.
Mỗi gian nhã phòng ở lầu hai đều có tiểu đồng chuyên phục vụ, nơi Cố Tích Cửu cũng có hai người, tay chân nhanh nhẹn lại có võ công khá, cũng là người đã quen nhìn những nhân vật lớn, trường hợp lớn. Nhưng uy áp vô hình tỏa ra từ thiếu niên công tử này khiến lòng bọn họ phát lạnh, không tự chủ lùi lại vài bước, nhất thời có chút kinh nghi bất định.
Cố Tích Cửu lại dường như không cảm nhận được uy áp đó, nàng không lùi một bước nào, nhếch mày cười: “Tuy các hạ đưa ân tình này mục đích không đơn thuần, nhưng chén rượu nhạt này vẫn có thể mời các hạ uống.” Nàng quay người định phân phó người thay một bộ rượu cụ.
Thiếu niên công tử kia cười, uy áp vô hình trên người hắn biến mất không dấu vết. Hắn tự trên người lấy ra một chiếc chén rượu nhỏ: “Không cần dùng của bọn họ, quá thô ráp, bổn thiếu dùng cái này.”
Thô ráp?
Hai tiểu đồng kia cạn lời, tất cả dụng cụ ở đây đều là cực phẩm hàng đầu, bộ rượu cụ là gốm sứ xương mỏng tuyệt hảo, một chén rượu đã đáng giá ngàn lượng bạc trắng, ngay cả rượu cụ mà hoàng đế trong hoàng cung sử dụng cũng chưa chắc đã tốt bằng ở đây! Thế mà lại bị chê thô ráp…
Hừ, đừng ra vẻ, ra vẻ sẽ bị sét đánh!
Khóe môi hai tiểu đồng đã ẩn ẩn nhếch lên.
Nhưng khi nhìn rõ chiếc chén rượu nhỏ trong tay thiếu niên công tử kia, sắc mặt bọn họ hơi đổi, không còn tức giận nữa.
Chiếc chén rượu ấy hình dạng giống nụ hoa bồ đề, màu trắng nhạt ẩn hiện sắc tím, không rõ làm từ chất liệu gì, dưới ánh nến trong phòng lại toát ra vầng hào quang bảy màu, làm nổi bật ngón tay thiếu niên như ngọc sứ, tinh xảo không giống bình thường.
Cố Tích Cửu cũng liếc nhìn chiếc chén rượu đó một cái, nàng cũng coi như là người có kiến thức rộng rãi, nhưng cũng không nhìn ra chất liệu của chiếc chén này, nhưng chắc chắn là cực kỳ cao cấp.
Nàng rót rượu cho hắn, nói cũng kỳ lạ, rõ ràng là rượu màu xanh lục nhạt khi đổ vào chén rượu của hắn lại hiện ra một màu hồng đào nhạt, bên trong dường như có cánh hoa di động, cực kỳ đẹp mắt.
Nếu không phải khi đổ vào chén rượu của chính nàng lại hiện ra màu xanh lục bình thường, Cố Tích Cửu gần như cho rằng bị người khác đổi rượu rồi.
Thiếu niên công tử kia nâng chén rượu chạm vào chén của nàng, không biết là cố ý hay vô tình, đầu ngón tay hắn chạm vào vết chai mỏng trên lòng bàn tay nàng, nhưng cũng chỉ thoáng chạm rồi đi, Cố Tích Cửu thậm chí không cảm nhận được.
Thiếu niên công tử này cũng là người dứt khoát, sau khi uống ly rượu đó với Cố Tích Cửu, hắn ngửa đầu cười, giơ tay vỗ vỗ vai nàng, giọng nói thấm thía: “Tiểu huynh đệ, bảo trọng.” Rồi quay người nhảy xuống từ lầu hai.
Hắn đi tiêu diêu, khi sắp ra cửa thậm chí còn cất tiếng hát: “Hồng trần mưa gió ta cất cao giọng hát, thị phi ưu khuyết điểm nhậm bình luận, chim yến tước nào biết Côn Bằng ý, thế nhân toàn báng lại như thế nào…”
Người này quả có một giọng hát hay, như ngọc đẹp va chạm vào nhau, như dòng suối băng chảy qua đá, róc rách dường như chảy qua tận đáy lòng người. Tiếng ca dần dần mờ ảo, người đã đi xa.
Khuôn mặt tuấn tú của Dung Sở xanh mét, hắn lớn đến vậy vẫn là lần đầu tiên đụng phải một cái đinh lớn như vậy, lại còn trước mặt người con gái hắn ái mộ, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng mất mặt!
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, ra hiệu cho một thị vệ quanh mình, người đó khẽ gật đầu, lặng lẽ lui ra, hiển nhiên là đi điều tra chi tiết thiếu niên công tử kia kiêm tìm phiền toái.