“Cây dược thảo này ngươi không được bán lại cho bất kỳ ai khác, đương nhiên, tặng cũng không được. Ngươi chỉ cần đồng ý điều kiện này, cây dược thảo này sẽ là của ngươi. Một món hời lớn như vậy không phải lúc nào cũng có, bổn thiếu đây là vì hợp ý với ngươi mới…”

Cố Tích Cửu khẽ nhếch môi: “Hợp ý?” Nàng bỗng nhiên bước về phía trước một bước, đến gần trước mặt thiếu niên công tử kia: “Ta thấy công tử đây là muốn họa thủy đông dẫn đi?”

Hiện tại cây thảo này đã bị vị Tứ điện hạ và Thánh Nữ để mắt tới, nó vô luận rơi vào tay ai, tất sẽ bị hai người kia bức bách. Nếu không thể bán cho bọn họ, quả thực phiền toái vô cùng!

Đây đích xác là món hời lớn, nhưng cũng là một củ khoai nóng bỏng tay, là một đại họa thủy. Làm không khéo tiện nghi không dính vào lại còn mất cả mạng nhỏ!

Cố Tích Cửu kiếp trước dáng người cao ráo, ước chừng cao 1m7, nàng lại là sát thủ, một khi đến gần người khác, khí thế cực kỳ bức người, có khi còn chưa động thủ đã khiến đối phương sợ hãi chạy té khói.

Giờ phút này nàng đến gần thiếu niên công tử kia, khí chất trên người vẫn không nhỏ.

Nhưng thân thể nàng hiện tại rốt cuộc chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, lại phát dục không tốt, vóc dáng thấp bé. Nàng tuy rằng đi một đôi giày đặc chế độn cao, cao hơn khoảng mười phân so với ban đầu, nhưng vẫn chỉ cao khoảng 1 mét 5.

Mà thiếu niên công tử trước mắt này tuy mặt non nớt, nhưng vóc dáng lại cao 1 mét 8, thẳng tắp thanh tú.

Cố Tích Cửu càng đến gần hắn, khí thế vô hình yếu đi không ít. Đáng nói, thiếu niên này lại tiến lên một bước, khiến Cố Tích Cửu suýt nữa dán vào lòng ngực hắn.

May mắn nàng kịp thời phát hiện sự bất lợi này, lại bất động thanh sắc lùi về phía sau một bước, thoáng kéo ra một chút khoảng cách với hắn.

Thiếu niên công tử kia rũ mắt nhìn tiểu nhân nhi trước mắt, người tuy lùn tịt, nhưng khí chất thật sự không nhỏ, khiến lòng người lạnh lẽo. Rõ ràng là dung mạo rất bình thường tầm thường, nhưng đôi mắt lại sâu như hồ không thấy đáy, khi nhìn người thì toát ra vẻ lạnh lẽo thấm người.

Tiểu nhân nhi cực kỳ thông minh! Cũng không bị cái bánh từ trên trời rơi xuống này làm cho choáng váng…

Thiếu niên công tử kia cười, nụ cười trong suốt như gió xuân. Hắn ước lượng chiếc hộp thủy tinh trong tay: “Ngươi rất thông minh. Vậy – ngươi còn dám muốn nó không? Có lẽ nó sẽ mang lại cho ngươi một đống phiền toái…”

Cố Tích Cửu nhếch mày cười, giơ tay liền lấy chiếc hộp thủy tinh từ lòng bàn tay hắn: “Ta muốn!” Cố Tích Cửu nàng trước nay sẽ không sợ phiền toái!

Thuận tay lại đặt năm vạn lượng ngân phiếu vào lòng bàn tay hắn, đại diện cho giao dịch hai bên đã thành lập.

Bàn tay nhỏ nhắn của nàng không tránh khỏi chạm nhẹ vào bàn tay to của hắn, tuy chỉ thoáng chạm rồi đi, nhưng ánh mắt thiếu niên công tử kia lại thoáng dừng lại trên tay nàng, ánh mắt sâu thêm một chút, sau đó lại chuyển lên khuôn mặt nàng, đôi môi mỏng khẽ cong: “Quả nhiên sảng khoái!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play