Chủ nhân sau lưng nhà đấu giá này có thân phận đặc biệt, toàn bộ đại lục không ai dám chọc. Tại nhà đấu giá này, bất kỳ ai cũng phải tuân theo quy củ, không được gây sự. Ngay cả hoàng đế Phi Tinh Quốc đến cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, chỉ cần ra khỏi nhà đấu giá này, nếu có người gây sự hoặc bắt nạt người khác thì cũng chẳng còn là vấn đề gì lớn.
Nếu thiếu niên công tử kia vẫn luôn ở trong nhà đấu giá, Dung Sở thật sự không dám làm gì hắn. Nhưng nếu đã đi ra ngoài rồi thì sao, ha hả!
Mọi người trong lòng thầm lặng thắp một cây nến cho thiếu niên công tử kia.
Dung Sở nổi tiếng tàn nhẫn độc ác, hắn lại có quyền thế ngập trời. Đắc tội hắn quả thực chính là tự tìm đường chết!
Thiếu niên kia trên người có lẽ có chút bản lĩnh thật sự, nhưng dù sao cũng chỉ mười mấy tuổi, bản lĩnh dù mạnh đến đâu cũng có thể mạnh đến mức nào?
Làm sao có thể thoát được sự truy bắt của những thủ hạ như lang như hổ của Tứ hoàng tử?
Một thiếu niên tuấn tú như vậy về sau e rằng sẽ không có khả năng xuất hiện nữa. Đáng tiếc! Đáng tiếc!
Ánh mắt Dung Sở lại quét về phía nhã gian của Cố Tích Cửu, rèm châu lay động, hắn ẩn hiện chỉ nhìn thấy một bóng người gầy nhỏ đứng ngay trước cửa sổ.
Hắn nhất định phải có được cây Huyễn Hành Thảo ba ngàn năm kia, hiện tại tự nhiên sự chú ý dừng lại trên người Cố Tích Cửu: “Vị công tử kia xin mời.”
Trên lầu, sau bức rèm che truyền đến một tiếng đáp nhàn nhạt: “Tứ điện hạ xin mời.” Giọng nói trong trẻo ẩn chứa sự từ tính, hơi trung tính, nhưng cũng rất dễ nghe. Không đợi Dung Sở dùng từ ngữ khác, giọng nói kia khẽ cười một tiếng: “Tứ điện hạ có phải là muốn mua cây Huyễn Hành Thảo này từ tay tại hạ không? E rằng sẽ làm Tứ điện hạ thất vọng rồi, vừa rồi tại hạ đã đồng ý với thiếu niên kia sẽ không bán lại cây thảo này. Quân tử một lời ngàn vàng, Tứ điện hạ nhân nghĩa vô song, tự nhiên sẽ không bức bách tại hạ làm kẻ thất tín bội nghĩa phải không?”
Mấy câu nói đã chặn tất cả những lời Dung Sở sắp thốt ra!
Dung Sở khựng lại một chút, khẽ mỉm cười: “Công tử đa lo lắng, bổn vương tự nhiên sẽ không làm khó người khác.” Nói thì hoa mỹ, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia sắc bén và sát khí.
Hôm nay thật đúng là tà tính, một kẻ, hai kẻ tiểu tử vô danh dám không nể mặt hắn! Xem ra hắn gần đây vẫn quá từ bi…
Hắn dẫn người trở về nhã gian của mình.
Mọi người đều biết rõ tính tình thô bạo của Dung Sở, vì thế trong lòng lại thắp thêm một cây nến cho đối tượng khác.
Một trận phong ba nhỏ dường như cứ thế qua đi, phiên đấu giá phía sau tiếp tục tiến hành, lại lục tục có những kỳ trân dị bảo được người khác mua đi.
Cố Tích Cửu đến đây với mục đích xem náo nhiệt mở mang tầm mắt, cũng không tính toán mua thêm đồ vật gì. Nàng đang mải mê nhìn náo nhiệt, tiểu đồng nhà đấu giá lại bưng lên một chiếc hộp, lần này vị đấu giá sư không giống như vừa rồi làm mọi người đấu giá kín, mà trực tiếp vén nắp hộp lên, để lộ một vật bên trong.
Cố Tích Cửu nhìn rõ hình dáng vật ấy xong, khó được mà ngây người!
Đá quý hoa?
Đồng hồ?
Vật đó có hình dáng giống một chiếc đồng hồ gấp thành hình hoa mặt trời, được xâu từ các loại đá quý tinh xảo trong suốt, lấp lánh hào quang bảy màu.
Khi đấu giá sư cầm trong tay, ánh sáng bảy màu đó chiếu rọi quanh thân đấu giá sư, như được khảm một vòng hào quang Phật, cực kỳ phong cách!
Cố Tích Cửu đã gặp không ít đá quý, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy thứ lấp lánh như vậy, ngay cả kim cương cũng không sáng bằng.
Nàng tò mò nhìn kỹ thêm hai lần.
Trong lòng bỗng nhiên khẽ động, đá quý này không giống như tự nhiên, mà giống như nhân tạo tổng hợp.
Nhưng thời đại này có đá quý nhân tạo tổng hợp sao?
Huống chi tạo hình này cũng không giống thời đại này…
Phía dưới, đấu giá sư giơ cao vật đó lên: “Mấy ngày trước đây, trong kho hàng của nhà đấu giá này bỗng nhiên xuất hiện vật này, thế nhưng không ai nhận ra nó rốt cuộc là chất liệu gì, chư vị có ai nhận ra không?”
Vô số ánh mắt dừng lại trên vật đó, đều là một mảnh mờ mịt, hiển nhiên đều không nhận biết, sôi nổi lắc đầu.