Dung Sở hướng về phía Dung Ngôn bên cạnh ra hiệu, Dung Ngôn hiểu ý, lập tức mở miệng: “Vị công tử này, vật này tuy rằng ngươi đã mua được, nhưng dù sao nó cũng là thần vật, ngươi cho rằng có thể giữ vật này bên mình mà không xảy ra bất trắc?”

Nếu không có bản lĩnh cao cường tuyệt đối, người mang trọng bảo một khi lộ ra trước mặt người khác, chẳng những sẽ không mang lại lợi ích cho chủ nhân, ngược lại sẽ chiêu mời sự thèm muốn của người khác, gây ra tai họa lớn.

Lời nói của Dung Ngôn chính là ý này, rõ ràng là một lời đe dọa.

Thiếu niên công tử kia mở to mắt: “Ý của hai vị điện hạ là nếu bổn thiếu không bán nó đi, một khi ra khỏi cửa này sẽ bị các ngươi cướp đoạt?”

Dung Sở đen mặt, lạnh lùng nói: “Bổn cung há có thể làm chuyện như vậy? Nhưng bảo vật lay động lòng người, khó bảo toàn những người khác sẽ không nảy sinh ý niệm này…”

Thiếu niên công tử kia dường như bị hắn nói động, thở dài một hơi: “Ngươi nói rất đúng, xem ra ta chỉ có thể ở đây đem vật này bán đi.”

Dung Sở cười, lần này là nụ cười đắc ý: “Chỉ sợ đúng vậy, tiểu công tử, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, thứ này ngươi nhất định phải bán đi.”

Thiếu niên công tử thong thả đứng dậy: “Ngươi nói quả thật có lý lẽ như vậy, nhưng điều này nói rõ ngươi đang dựa vào sự uy hϊế͙p͙ này để buộc bổn thiếu vào khuôn khổ. Bổn thiếu từ khi sinh ra có một cái tính tình kỳ quái, ghét nhất bị người uy hϊế͙p͙, một khi có người uy hϊế͙p͙, bổn thiếu không biết sẽ làm ra chuyện gì tới.” Hắn tự ống tay áo lấy ra chiếc hộp kia —

Sắc mặt Dung Sở hơi đổi: “Ngươi muốn thế nào?”

Thiếu niên công tử khẽ cười: “Đã là thần vật, tự nhiên là người có duyên sẽ có được…”

Ánh mắt hắn bốn phía chuyển động, bỗng nhiên dừng lại trên người Cố Tích Cửu, hướng về phía nàng vẫy tay gọi lớn: “Tiểu huynh đệ, ngươi có hứng thú với cây thảo này không?”

Lòng Cố Tích Cửu khẽ động, bất động thanh sắc nhìn hắn: “Có hứng thú thì sao? Không có hứng thú thì sao?”

“Ngươi nếu có hứng thú, bổn thiếu sẽ bán cây thần thảo này cho ngươi!”

Cố Tích Cửu trầm mặc một lát, trả lời hai chữ: “Không có tiền!”

Thiếu niên công tử kia cười: Giọng nói thế mà vẫn rất ôn hòa: “Vậy năm vạn lượng bạc ngươi có không?”

“…Có.” Thực tế trên người nàng chỉ mang theo năm vạn lượng.

“Được, bổn thiếu hiếm khi hợp ý với vị tiểu huynh đệ này, cây thảo này liền năm vạn lượng bạc bán cho ngươi!” Một câu nói của thiếu niên công tử có hiệu quả long trời lở đất.

Một cây thần vật vốn giá trị ngàn vạn lượng bạc lại được bán đi với giá năm vạn bạc, thiếu niên công tử này quả thực chính là đồ biến thái ngốc nghếch!

Vô số ánh mắt đổ dồn về nhã gian của Cố Tích Cửu ở lầu hai, muốn nhìn xem người may mắn nhặt được món hời lớn này là ai.

Thế nhưng thân hình Cố Tích Cửu ẩn sau bức rèm che, mọi người chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng nàng, chứ không nhìn thấy khuôn mặt nàng.

Cố Tích Cửu lại không cảm thấy mình là người may mắn, nàng nhìn thiếu niên công tử vừa phi thân nhảy vào: “Công tử thật muốn năm vạn lượng bán cây dược thảo này cho ta?”

“Đảm bảo không giả.” Đôi mắt thiếu niên công tử long lanh như nước thu, cười như không cười nhìn nàng: “Trong cả đại sảnh này bổn thiếu chỉ thấy ngươi thuận mắt một chút, cho nên muốn bán rẻ cho ngươi. Bất quá bổn thiếu cũng có một điều kiện.”

Một cái bánh vàng lớn như vậy mắt thấy sắp nện vào đầu, Cố Tích Cửu vẫn rất bình tĩnh, rất vững vàng: “Điều kiện gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play