Cố Tích Cửu liếc Cố Tạ Thiên một cái. Nàng không ngờ rằng người ra tay hủy thư lại chính là cha ruột của thân thể này!

Xem ra Cố Tạ Thiên thà để con gái chịu oan ức bất bạch, cũng không dám vì con gái mà đòi công đạo trước hoàng gia.

Người cha như vậy thật khiến lòng người lạnh lẽo!

Ánh mắt nàng quá lạnh, khiến lòng Cố Tạ Thiên lạnh lẽa. Hắn cũng biết làm như vậy là ủy khuất con gái, có chút áy náy, đành phải nghĩ cách bồi thường: “Đúng rồi, Thập Nhị vương gia, việc này đã chứng minh Tích Cửu vô tội, vậy hôn sự này?”

Lúc này, Dung Ngôn nào còn dám nói lời nào khác, chỉ đành nói: “Hôn ước đương nhiên là vẫn còn. Tiểu vương về cung sẽ bẩm báo phụ hoàng, thương nghị kỳ cưới, nghênh thú Tích Cửu muội muội.”

Hắn đương nhiên hiểu rằng chuyện này thực chất đã lộ manh mối, hắn cần phải có thái độ tốt mới có thể ém chuyện này xuống.

Còn về Cố Tích Cửu, nàng rốt cuộc còn nhỏ, thật sự muốn cưới thì cũng phải sau mười lăm tuổi, còn hai năm nữa, hắn vẫn còn cơ hội tính kế lại.

Lùi một vạn bước mà nói, cho dù hắn thật sự cưới cái kẻ xấu xí này, sau này cũng có thể tìm được cơ hội phế bỏ nàng.

Cố Thiên Tình lại có chút nóng nảy, thân mình nàng đã trao cho Dung Ngôn, nếu Dung Ngôn thật sự cưới Cố Tích Cửu, vậy nàng sẽ ra sao? Làm thiếp ư?! Sao có thể?!

Ánh mắt nàng không kìm được nhìn về phía Dung Ngôn, Dung Ngôn lại ban cho nàng một cái nhìn bảo nàng tạm thời đừng nóng nảy. Hắn sẽ nghĩ cách khác…

Ánh mắt hai người giao hội, tất cả đều trong im lặng.

Cố Tích Cửu thầm cười lạnh, kết quả này thực ra nằm trong dự liệu của nàng, và mưu tính nhỏ của Dung Ngôn nàng cũng có thể đoán được tám chín phần mười.

Nàng đương nhiên khinh thường cái tên tra nam Dung Ngôn này, hôn sự chắc chắn phải hủy.

Nhưng lại không thể theo ý của đôi cẩu nam nữ này! Nàng có cách của nàng…

Những kẻ này muốn thần không biết quỷ không hay mà ém chuyện này xuống, e rằng không dễ dàng như vậy. Ha hả.

Một hồi phong ba cứ thế qua đi trong sự ngầm hiểu của mọi người. Cố Tạ Thiên đang định mời mọi người đi dạo hậu hoa viên, thì bỗng nhiên có thị vệ chờ ở ngoài phủ vội vã chạy vào, bẩm báo với Hồ đại nhân một vụ án kinh thiên động địa: Nhạc Hoa Hầu đại danh đỉnh đỉnh bị ám sát trong biệt viện ở Ninh Võ Sơn!

Cha của Nhạc Hoa Hầu, Lư Vương Dung Phong Ấp, trong cơn kinh ngạc, giận dữ và bi phẫn đã vào cung khóc lóc kể lể trước mặt hoàng đế, khiến long nhan giận dữ, hoàng đế đã hạ lệnh Tam Tư điều tra vụ án này…

Những người trong viện nghe tin này đều biến sắc, Hồ đại nhân càng không kìm được liếc nhìn Dung Ngôn một cái, sắc mặt trầm như sắt.

Tính kế con gái tướng quân thì hắn còn có thể che lấp cho qua. Nhưng vụ án Nhạc Hoa Hầu này vừa xảy ra, e rằng biến số sẽ lớn!

Hắn không nói hai lời, xoay người rời đi.

Dung Ngôn đương nhiên hiểu vị Hồ đại nhân này đang nghi ngờ điều gì, hắn có nỗi khổ không nói nên lời, không khỏi ngây người một chút.

Dung Triệt dùng quạt gõ gõ vai hắn, thở dài, ban cho hắn một câu: “Thập Nhị đệ, lần này, đệ chơi lớn rồi.”

“Không phải ta!” Dung Ngôn không kìm được phân trần, nhưng Dung Triệt đã xoay người rời đi, chỉ còn tiếng hắn vọng lại trống rỗng trong sân.

Vụ án Nhạc Hoa Hầu vừa ra, triều đình chấn động.

Hình Bộ, Đại Lý Tự, Tông Nhân Phủ hỗn loạn vội vàng điều tra án, không một lát an bình, còn bá tánh thì ngầm vỗ tay tỏ ý vui mừng.

Hai ngày sau.

Phủ Đại Hoàng Thúc.

Màn đêm buông xuống, đêm vừa mới giao canh một.

Lư Vương Dung Phong Ấp tràn đầy bi phẫn, đang ở thư phòng cân nhắc kẻ sát hại con trai mình rốt cuộc là ai, một luồng gió sắc thổi qua, cột thư phòng đa mà một tiếng. Hắn hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lên, trên cột cắm một thanh chủy thủ, dưới chủy thủ là một tờ giấy viết thư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play