Dung Triệt dời mắt, lại nhìn Dung Ngôn một cái, lay lay bức thư trong tay, thở dài: “Đây chính là củ khoai nóng bỏng tay, Thập Nhị đệ, đệ có tin vào phán đoán của vi huynh không?”
Dung Ngôn gượng cười: “Ánh mắt Bát vương huynh, tiểu đệ đương nhiên tin tưởng. Bất quá e rằng thư này do kẻ gian phỏng theo chữ viết rất giống, nếu Bát vương huynh nhìn lầm thì tiểu đệ thật oan uổng, dù sao thì tiểu đệ chưa từng viết bức thư như vậy…”
Dung Triệt quạt phe phẩy, nhàn nhạt nói: “Thì ra Thập Nhị đệ không tin vi huynh, vậy để làm rõ sự thật, bức thư này vẫn nên giao cho Tả tướng xem xét. Tả tướng, đệ hẳn là tin được chứ?”
Nói rồi, hắn làm bộ muốn bỏ bức thư vào tay áo.
Sắc mặt Dung Ngôn đại biến.
Tả tướng Phi Tinh Quốc nổi danh là thiết diện vô tư, hơn nữa tài năng nghiên cứu bút tích của ông ta trước nay chưa từng có ai sánh bằng. Nếu bức thư này rơi vào tay ông ta, thật giả sẽ rõ ràng ngay lập tức! Đến lúc đó, chuyện hắn bày mưu hãm hại Cố Tích Cửu e rằng sẽ bị thiên hạ biết rõ. Nếu lại bị Đại Lý Tự truy cứu đến cùng, e rằng tư tình của hắn và Cố Thiên Tình cũng sẽ bị phơi bày. Bị phơi bày thì cũng không quá quan trọng, nhưng việc hắn dùng thủ đoạn vụng về như vậy để tính kế vị hôn thê sẽ bị người trong thiên hạ chê cười…
Những người có mặt ở đây, trừ những nữ quyến theo tới xem náo nhiệt, ai mà chẳng phải tinh anh lăn lộn chốn quan trường? Chẳng cần Tả tướng nghiệm xét, chỉ cần liên hệ những chuyện đã xảy ra hôm nay cùng với phản ứng của Dung Ngôn, mọi người cũng đã đoán được tám chín phần mười toàn bộ sự việc.
Trong lòng Hồ đại nhân cũng sáng tỏ như gương, ông ta liếc nhìn Dung Ngôn một cái, trong lòng có chút khinh thường. Vị Thập Nhị hoàng tử này vì muốn hủy hôn mà thật sự đã dùng hết mọi thủ đoạn vô đạo đức.
Bất quá, chuyện này tuy đã rõ ràng chân tướng, nhưng rốt cuộc cũng liên quan đến thể thống hoàng gia. Nếu thật sự bị phơi bày, mặt mũi hoàng gia sẽ mất hết!
Mặt mũi Phủ tướng quân có thể mất, nhưng mặt mũi hoàng gia tuyệt đối không thể mất…
Bức thư này tuyệt đối không thể rơi vào tay vị Tả tướng kia!
Chỉ có thể ủy khuất vị Cố tiểu thư này…
Ông ta cười ha hả: “Chuyện này vừa nhìn đã thấy không thể nào. Thập Nhị vương gia thường xuyên ra vào Phủ tướng quân, nếu muốn gặp Cố tiểu thư thì khi nào chẳng được? Cớ gì lại phải đến Ninh Võ Sơn? Nơi đó vô cùng hiểm trở, không phải nơi một tiểu cô nương có thể đến. Chắc chắn có kẻ gian ác bày trò giả mạo… Bức thư này chắc chắn là giả. Đúng rồi, Tích Cửu tiểu thư, ngươi có đúng hẹn đến Ninh Võ Sơn không?”
Cố Tích Cửu đôi mắt trong suốt vô cùng: “Tích Cửu cảm thấy việc này có chút kỳ quặc, vả lại Tích Cửu há là nữ tử tùy tiện đi theo lời hẹn của nam nhân? Đương nhiên sẽ không đi. Bởi vậy mới giữ lại bức thư này để hỏi rõ Thập Nhị vương gia rốt cuộc là chuyện gì.” Đến câu cuối cùng, đôi mắt nàng dừng lại trên người Dung Ngôn, đáy mắt hiện lên một tia trào phúng.
Dung Ngôn chỉ đành c.hết không nhận nợ: “Bức thư kia không phải do bổn vương viết, vô pháp trả lời ngươi…”
Hắn đang định tìm cách lấy lại bức thư để hủy diệt, thì Cố Tạ Thiên bỗng nhiên tiến lên một bước, vươn tay, lấy bức thư từ tay Dung Triệt với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai: “Lão phu xem xem!”
Mở bức thư ra, nhanh chóng lướt qua, rồi lập tức mở miệng: “Bức thư này không cần nghiệm xét. Giả! Có kẻ bày mưu vu hãm Thập Nhị vương gia…” Bàn tay ông ta siết chặt, bức thư trong tay lập tức hóa thành tro tàn.
“Tốt, may mắn Tích Cửu chưa rơi vào cái bẫy này, coi như trong bất hạnh có vạn hạnh. Chuyện này cứ thế mà dừng lại đi.”
Vị Hồ đại nhân và Dung Ngôn đều thầm thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì thể thống hoàng gia cũng xem như được bảo toàn.