Trong lòng hắn vừa động, rút chủy thủ xuống, cầm bức thư trong tay đưa sát lại ánh đèn nhìn, khuôn mặt lập tức đen sầm lại.

Đọc xong toàn bộ bức thư, hắn bỗng nhiên một chưởng chụp nát án kỉ: “Người đâu! Mời Tông Nhân Phủ Hồ đại nhân, Bát vương gia Dung Triệt vào phủ một tự!”

Bầy tôi lãnh mệnh đi mời người.

Cố Tích Cửu ẩn mình trong bóng tối, trong mắt có tia sáng tối hiện lên, khóe môi khẽ cong một cái.

Dung Ngôn, ngươi dám tính kế bổn cô nương, thì phải gánh chịu hậu quả đáng có!

Muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có? Cửa cũng không có!

Việc cần làm đã làm gần xong, tiếp theo nàng chỉ cần chờ đợi một kết quả mà thôi.

Cố Tích Cửu ngẩng đầu nhìn thoáng qua vầng trăng lưỡi liềm trên đỉnh đầu, thời điểm không còn sớm, nàng cũng nên quay về. Thân hình vừa chuyển, tiêu sái biến mất.

Phủ Hoàng Thúc này tuy canh giữ nghiêm ngặt, nhưng Cố Tích Cửu sở hữu thuật thuấn di, hơn nữa nàng cực kỳ am hiểu đạo đêm hành, nên nàng có thể tự do ra vào phủ Hoàng Thúc mà không ai hay biết.

Bởi vì trận phong ba điều tra kia, Cố Tạ Thiên cuối cùng cũng cảm thấy hổ thẹn với Cố Tích Cửu, dựa trên tâm lý bồi thường, hắn đã đồng ý tất cả những yêu cầu mà Cố Tích Cửu đưa ra.

Ví dụ như cho nàng một tòa hoa trạch u tĩnh không bị quấy rầy, cho nàng bốn thị nữ, bốn bà vú làm việc nặng. Cố Tích Cửu cuối cùng cũng sống cuộc sống của một thiên kim tiểu thư.

Lãnh Hương Ngọc đã quản lý công việc trong Phủ tướng quân từ lâu, trong số tám người được phái đến đương nhiên có tai mắt của Lãnh Hương Ngọc, có nhiệm vụ giám sát mọi hành động của Cố Tích Cửu.

Cố Tích Cửu đương nhiên hiểu rõ điều này, hơn nữa nàng cũng biết rõ những tai mắt này nằm trong số bốn thị nữ hầu hạ nàng, và chắc chắn không chỉ có một người.

Nàng là sát thủ, am hiểu nhất là nhìn mặt đoán ý, điều tra nội gián đối với nàng quả thực chỉ là một bữa ăn sáng. Nàng chỉ cần dùng một chút tiểu kế là đã khiến một vị thị nữ tai mắt lộ dấu vết, và bắt quả tang ngay tại trận khi thị nữ đó đang truyền tin ra ngoài.

Cố Tích Cửu cũng không khách khí, trước mặt mọi người sai người đánh cho thị nữ đó sợ c.hết khiếp, không màn thị nữ khóc lóc cầu xin, tìm người mai mối bán thị nữ đó đi.

Bởi vì Cố Tích Cửu có chứng cứ vô cùng xác thực, lại còn bẩm báo việc này cho Cố Tạ Thiên, ngay cả Lãnh Hương Ngọc cũng không thể ngăn cản nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thị nữ đó bị người khiêng đi.

Màn kịch "giết gà dọa khỉ" của Cố Tích Cửu thực sự không tồi, đã thành công trấn áp những thị nữ và bà vú khác.

Ban đầu các nàng còn có chút không phục Cố Tích Cửu, nhưng sau lần này, cuối cùng các nàng cũng biết vị Cố lục tiểu thư yếu đuối ngày thường hóa ra cũng không dễ chọc.

Và đến thời điểm mấu chốt, Lãnh Hương Ngọc cũng không bảo vệ được các nàng.

Nếu muốn hoàn toàn thu phục những người này để họ làm việc cho mình, chỉ dựa vào sự uy hiếp là chưa đủ.

Cho nên Cố Tích Cửu đã đặc biệt gọi bảy người còn lại lại với nhau mở một cuộc họp nhỏ, định ra quy tắc thưởng phạt rõ ràng.

Cũng ngầm ám chỉ rằng thị nữ tai mắt kia bị phát hiện là do có người âm thầm báo cáo cho nàng, và nàng sẽ trọng thưởng người trung thành đó.

Sau đó, nàng lần lượt gọi bảy người này vào trong phòng, có khi là để hỏi han một vài chuyện, có khi chỉ là giữ họ một lát rồi lại cho ra ngoài.

Cứ như vậy, những người này ai cũng không biết ai mới là người được trọng thưởng, không khỏi mỗi người đều cảm thấy bất an, mọi hành động đều vô cùng cẩn trọng.

Cố Tích Cửu thực sự thưởng phạt phân minh, ai nếu thật lòng làm việc cho nàng, nàng lập tức trọng thưởng ngay trước mặt mọi người.

Thực ra, những tai mắt của Lãnh Hương Ngọc ở đây không chỉ có một người, nhưng trải qua loạt sự việc này, những tai mắt khác cũng cuối cùng nhận rõ ai mới là chủ tử mà các nàng nên nguyện trung thành, dũng cảm nói với Cố Tích Cửu nhiệm vụ mà Lãnh Hương Ngọc đã phái các nàng đến, và cũng bày tỏ lòng trung thành với Cố Tích Cửu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play