Có chút tên trì độn tự mình cho là giành được toàn thắng, trong mắt tràn đầy vui vẻ: “Làm nhanh lên!”

“Ư……” Trong làn hơi nước mờ ảo, từng tiếng kêu rên thảm thiết vang lên không dứt.

“Tạ tiên sinh, tôi hầu hạ ngài cảm thấy hài lòng chứ?” Giọng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng nức nở run rẩy.

“Tôi không muốn! Mau cút đi!”

“Đồ hỗn đản! Cậu bị sa thải rồi!”

“Trả tiền đây!”

Tận đến nửa đêm, khóe mắt Tạ Trác rơi xuống những giọt nước mắt đầy hối hận.

Cậu không nên vì say rượu mà làm loạn lên như vậy.

“Thẩm Niệm Lâm, anh là ba! Là ba không được à?” Không còn chút cốt khí nào, cậu vừa khóc vừa nức nở lên tiếng: “Tôi sai rồi, tha cho tôi đi!”

Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, giọng nói khàn khàn của người đàn ông trầm thấp: “Muộn rồi.”

Một đêm hoang đường, kim chủ Tạ Trác hoàn toàn bị vắt kiệt thể lực.

Tới giữa trưa hôm sau, cậu ngơ ngác nhìn trần nhà: “Khí linh, di chứng của việc say rượu là mông đau à?”

Chứ không thì sao cậu lại đau như vậy được?

Khí linh chỉ khẽ xoay vòng trong thức hải của cậu, chẳng thèm để tâm.

Tạ Trác đầu óc xoay vòng hồi lâu mới miễn cưỡng ngồi dậy, mệt mỏi như người bệnh hấp hối, vén chăn dậy: “Đồ khốn nạn! Ta phải sa thải hắn!”

“Á!” Cậu ôm lấy thắt lưng: “Đau quá!”

Đúng lúc đó, Thẩm Niệm Lâm đẩy cửa bước vào, liếc nhìn Tạ Trác đang nhăn nhó nhăn nhó vì đau: “Cậu muốn sa thải ai?”

Tạ Trác trừng mắt: “Anh nói xem?”

Anh là đồ khốn, tôi cho anh ăn cho anh ở, kết quả anh lại dám mơ tưởng đến thân thể tôi, không sa thải anh thì còn gì là lẽ phải?

Thẩm Niệm Lâm liếc nhìn gương mặt đỏ bừng tức giận của Tạ Trác, nhàn nhạt nói: “Công việc của tôi vốn là hầu hạ cậu mà. Không hài lòng sao?”

Hài lòng á?

Trong đầu Tạ Trác lập tức hiện lên cảnh tượng ngực rám nắng mịn màng cùng với cảnh người đàn ông thì thầm bên tai hỏi cậu có vừa lòng không, khiến mặt cậu đỏ bừng đến tận mang tai.

Vừa lòng cái ông tổ nhà anh ấy!

“Đồ hỗn đản!” Cậu trừng mắt lườm Thẩm Niệm Lâm một cái, vơ lấy bộ quần áo rồi khập khiễng bỏ chạy.

Chỗ quái quỷ gì thế này, không thể ở thêm được nữa!

Thẩm Niệm Lâm nhìn theo bóng lưng cậu, rồi lại cúi đầu nhìn ly sữa bò trong tay, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Không uống thì phí.

Triệu thiếu gia.

Đêm qua, Triệu thiếu gia với đôi mắt gấu trúc lù lù hiện ra trước mặt Tạ ca, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Tạ ca, anh tới chỗ em làm gì thế?”

Ở không nhà anh Thẩm Đát Kỷ nữa thì cũng đừng tới phá nhà em chứ?

Tạ Trác hừ lạnh một tiếng, phịch mông ngồi lên ghế sofa êm ái, sắc mặt vặn vẹo thấy rõ: “Tôi ở lại chỗ cậu hai ngày cũng không được à? Không phải huynh đệ chắc?”

Triệu Tiểu Kiệt: “Không phải?”

Ở hai ngày, chẳng phải lại là kiểm tra định kỳ bất chợt à?

“Tạ ca, rốt cuộc anh bị gì vậy……” Hắn thật sự không hiểu nổi, không hiểu nổi Tạ ca đang nổi cơn điên gì nữa.

Tạ Trác lại hừ lạnh: “Đừng nhiều lời, kiếm cho tôi cái phòng, tôi mệt rồi!”

Triệu Tiểu Kiệt không hiểu mô tê gì nhưng vẫn dẫn cậu vào phòng khách, sau khi an ổn xong vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Thật sự là… rốt cuộc là chuyện gì chứ!”

Nửa đêm hôm đó, sau một giấc ngủ ngon, Tạ Trác như cái xác không hồn đi ra khỏi phòng khách: “Đói.”

Nghe giọng uể oải kia, Triệu Tiểu Kiệt vội vàng dâng lên món cá hầm ớt mình vừa nấu: “Tạ ca, mời!”

Tạ Trác lặng lẽ nhìn Triệu Tiểu Kiệt, thằng này cũng muốn đâm sau lưng cậu sao?

Không biết là cậu giờ ăn cay không nổi hả?

“Tạ ca?” Triệu Tiểu Kiệt ngơ ngác nhìn Tạ Trác, chẳng hiểu sao Tạ ca lại cứ như kiểu sắp mãn kinh vậy.

“Gọi cháo cho tôi.” Tạ Trác lười giải thích thêm.

Chờ tới lúc cậu uống hết bát cháo nhẹ bụng kia, màn đêm lại lần nữa buông xuống.

Chỉ tiếc là đêm nay, Triệu Tiểu Kiệt không được hưởng thụ gì hết.

Hắn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than nhìn đại Phật trước mặt, chờ chỉ thị.

Cuối cùng, Tạ Trác mặt không cảm xúc lên tiếng: “Tìm vài dự án đầu tư ổn áp, ít yêu cầu vốn thôi, gửi qua biệt thự của tôi, đưa cho Thẩm Niệm Lâm.”

“Còn nữa, cậu có quen ai bên ngân hàng không? Thẩm Niệm Lâm vay vốn thì chú ý giúp tôi một chút.”

“Còn có hạng mục nào dễ kiếm tiền, cậu cũng làm vài kế hoạch ra, để Thẩm Niệm Lâm tự chọn.”

Nói hết những điều đó, Tạ Trác nghiến răng nghiến lợi, thần sắc uất ức khó tả.

Bị ngủ cả đêm, cuối cùng lại vì tên khốn kia mà lo nghĩ, cậu Tạ Trác này mà có chết rồi đem đi hỏa táng chắc còn cháy ra cả xá lợi!

Thẩm Niệm Lâm, nếu anh phất lên rồi mà còn quay lại làm gì tôi, thì dù có hóa thành quỷ tôi cũng không tha cho anh đâu!

“À, được ạ!” Triệu Tiểu Kiệt không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu, rồi lẩm bẩm: “Thế sao anh không tự mình tới giúp hắn đi?”

Giúp thế này, chẳng phải dễ tạo cơ hội lửa gần rơm à?

Đến lúc đó phát sinh chút chuyện thì chẳng phải nước chảy thành sông sao? Sao Tạ ca lại không hiểu mấy chuyện tình cảm vậy?

Nhìn thấy nụ cười gian manh trên mặt Triệu Tiểu Kiệt, Tạ Trác lạnh lùng: “Cậu đang dạy tôi làm việc đấy à?”

Cậu hiểu cái quái gì!

Chuyện này mà làm dở là đau mông thiệt đó!

Tạ Trác vắt chân lên bàn trà, ngồi đó như đại gia, hất cằm sai khiến: “Mau đi làm! Làm không xong thì tôi bám luôn nhà cậu không đi nữa đâu!”

Coi cậu sống sao nổi với cái cảnh sống về đêm này!

Còn trẻ mà thức khuya nhiều không tốt đâu, Tạ ca đây là vì nghĩ cho cậu đấy!

Tại một quán bar, đám bạn ăn chơi tụ tập lại một chỗ.

Triệu Tiểu Kiệt mặt mày nghiêm túc nhìn các huynh đệ, thở dài một hơi: “Gọi mọi người tới đây, chắc ai cũng hiểu lý do rồi nhỉ!”

Mọi người gật đầu: “Hiểu.”

“Được,” Triệu Tiểu Kiệt chỉnh lại sắc mặt: “Tôi xin tuyên bố cuộc họp bàn về ‘Làm sao xử lý khủng hoảng tình cảm của Tạ ca để đuổi cậu ấy ra khỏi nhà tôi’ chính thức bắt đầu!”

Nhìn quanh một lượt những anh em vẫn chưa nhận thức được sự nghiêm trọng, Triệu Tiểu Kiệt nghiêm mặt: “Hôm nay cậu ấy ở nhà tôi, ngày mai có khi sẽ tới nhà các ông!”

Mọi người đồng loạt nghiêm túc, Triệu Tiểu Kiệt nói chắc như đinh đóng cột: “Vì thế, chúng ta nhất định phải giúp Tạ ca dỗ dành Thẩm Đát Kỷ nhà cậu ấy, để Tạ ca sớm ngày quay về!”

Mọi người cuối cùng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng, ai nấy gật đầu tán thành.

Ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng.

Mười mấy tên đầu tắt mặt tối bàn bạc tới lui, cuối cùng cũng dựa vào tài nguyên trong tay mà tìm ra mấy hạng mục nhìn khá ổn.

Toàn là mấy dự án đầu tư vốn ít, hồi vốn nhanh, bất kỳ cái nào cũng đủ khiến công ty mới thành lập đỏ mắt vì ganh tị.

Triệu Tiểu Kiệt nhìn trợ lý mượn từ anh trai mình về, trầm giọng: “Nhớ kỹ chưa? Tăng ca đêm nay cho tôi hoàn thành tất cả, không làm xong là không xong với tôi đâu!”

Thấy trợ lý vẫn cười gượng, hắn liền nói thêm: “Tôi tự bỏ túi ra 100 triệu, ok chưa!”

Trợ lý đẩy gọng kính, cười nhã nhặn: “Được thôi, Tiểu Triệu tổng.”

Chỉ cần tiền đủ, thì chuyện gì cũng có thể giải quyết.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Tiểu Kiệt đã nhận được bản kế hoạch từ trợ lý với đôi mắt gấu trúc lấp lánh ánh hào quang.

Hắn lật sơ qua vài trang, phất tay: “Đi nghỉ đi, tôi xin cho cậu nghỉ 5 ngày, tính là tôi nợ cậu!”

Rồi hắn ôm xấp tài liệu nhảy vọt lên xe, phóng như bay đến biệt thự nhà Tạ Trác.

Lúc này, Thẩm Niệm Lâm đang họp video giải quyết việc kinh doanh của sản nghiệp dưới trướng.

“Những việc còn lại mấy người tự xử lý đi, tôi bận rồi, có gì thì liên hệ sau.” Ánh mắt của Hắn khẽ dao động, chưa để đối phương kịp phản ứng đã cúp máy bước ra khỏi thư phòng.

Nhìn thấy Triệu Tiểu Kiệt, ánh mắt Hắn hơi trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Tạ Trác không có ở đây.”

Triệu Tiểu Kiệt nhìn gương mặt bình thản đến khó hiểu ấy, đột nhiên hiểu ra vì sao Tạ ca dù bị đuổi khỏi nhà vẫn phải vì người này mà lo nghĩ đủ điều.

Nếu là hắn có được một bảo bối như vậy, hắn cũng sẽ nâng niu trên lòng bàn tay!

Giơ xấp tài liệu lên, Triệu Tiểu Kiệt nói: “Tôi biết Tạ ca không có ở đây, tôi cũng không tìm cậu ấy, tôi tìm anh.”

Hắn đưa văn kiện cho Thẩm Niệm Lâm: “Đây là Tạ ca bảo tôi mang đến cho anh, chắc là hợp với nhu cầu của anh.”

Thẩm Niệm Lâm hờ hững nhận lấy xấp văn kiện: “Cảm ơn.”

Triệu Tiểu Kiệt khẽ hắng giọng, có chút mong đợi: “Không định xem qua à?”

Không xem thì chẳng phải công sức mình đổ sông đổ biển à?

Dưới ánh mắt mong chờ của hắn, Thẩm Niệm Lâm cầm tài liệu lên, lật xem sơ vài trang.

Toàn là những hạng mục không tệ chút nào, cực kỳ thích hợp với người kiểu như Hắn – đang chuẩn bị gầy dựng lại sự nghiệp sau phá sản, không có nhiều vốn nhàn rỗi, lại nóng lòng muốn hồi vốn.

Thật có tâm.

Thẩm Niệm Lâm khẽ nhấn đầu ngón tay lên mép giấy, trong lòng có chút rối loạn – cả một đêm nổi giận rời đi, cuối cùng cũng chỉ biết trút giận bằng cách này thôi sao?

Triệu Tiểu Kiệt thấy Hắn không có phản ứng gì, trong lòng bắt đầu lo lắng.

Xem xong rồi mà chẳng lộ vẻ gì sao? Lạnh lùng quá mức rồi đó!

“Khụ, Thẩm… Thẩm tổng.” Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Tiểu Kiệt đành chọn cách xưng hô trung lập nhất: “Đây đều là Tạ ca đích thân chọn cho anh, chỉ cần anh thấy phù hợp là có thể làm ngay.”

Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ “đích thân”, mong Thẩm Niệm Lâm có thể cảm nhận được tấm lòng của Tạ ca, rồi đưa người ta trở lại nhà.

Thẩm Niệm Lâm ngước mắt nhìn Triệu Tiểu Kiệt, ánh mắt sâu không lường được.

Hắn thật sự không ngờ, Tạ Trác dù tức giận rời đi vẫn có thể vì Hắn mà lo nghĩ đến mức này.

Cậu ta… thật sự không giận sao?

Triệu Tiểu Kiệt thấy Hắn vẫn lạnh băng như trước, liền càng thêm nóng ruột: “Thật đó! Tạ ca cả đêm không ngủ, mới lọc ra mấy thứ này đấy.”

Hắn thêm thắt một chút: “Hôm qua lúc Tạ ca tới còn trắng bệch cả mặt, vậy mà cả đêm không nghỉ, có là người làm bằng sắt cũng gục thôi.”

Cho nên, xin anh mau mau thương lấy Tạ ca nhà chúng tôi, đưa cậu ấy về đi!

Triệu Tiểu Kiệt không biết, lời vô tình của hắn lại đâm trúng điểm yếu trong lòng người kia.

Thẩm Niệm Lâm mím môi – hôm qua lúc Tạ Trác rời đi, đúng là trông chẳng ổn chút nào.

Lại còn phải xử lý nhiều việc như vậy…

Hắn gõ gõ mép tài liệu trên đầu gối, giọng đều đều: “Tôi biết rồi, giúp tôi cảm ơn cậu ấy.”

Dù ban đầu cậu ta làm thế là để dễ bề thao túng Hắn hay vì điều gì khác, thì Thẩm Niệm Lâm cũng vẫn ghi nhận tấm lòng đó.

Dù… nó chẳng có mấy tác dụng với Hắn.

Triệu Tiểu Kiệt nhìn vẻ mặt ấy thì sốt ruột không chịu nổi.

Anh này một chút cũng không biết sống sao?!

Ngoài miệng thì nói cảm ơn, nhưng hành động thì lại là… tống người ra khỏi cửa!

Thẩm Niệm Lâm, anh thật sự rất nhẫn tâm đó!

Biết là không thể khiến Tạ ca quay về, Triệu Tiểu Kiệt đành đổi hướng, dè dặt nói: “Tạ ca từ hôm qua tới giờ vẫn chưa ăn được mấy miếng cơm đâu, nếu thật sự cảm ơn cậu ấy, sao không nấu cho cậu ấy một bữa?”

Bữa trưa tình yêu gì đó… ít nhất cũng giúp hạ nhiệt một chút quan hệ chứ nhỉ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play