Biển sao cuộn sóng bên trong. 

Tạ Trác nhìn người bị giam trong thanh quang như tiên giáng trần, trong mắt tràn đầy bất lực.

Hai ba ngày trước, Uyên Bí Cảnh mở ra, cậu bị cuốn vào trong, lại đúng lúc chạm mặt Huyền Tiêu – người đang vật lộn với độc tính hợp hoan hoa. Chuyện sau đó không nhắc tới cũng được. 

Tóm lại là, Tạ Trác vừa mở mắt ra liền bị Huyền Tiêu truy sát không ngừng.

Trong khoảnh khắc núi cùng nước tận, cậu dốc toàn bộ tu vi vận dụng Tam Sinh Kính, mới có thể tạm thời nhốt Huyền Tiêu trong đó, giành được một chút thời gian thở dốc.

Tam Sinh Kính khí linh từ sao trời tới lui tuần tra mà ra: “Trong ba ngày, Huyền Tiêu chắc chắn sẽ thoát ra.”

Tạ Trác bất đắc dĩ thở dài: “Khó thật.” Không giết được, cũng chẳng thả ra được.

Một hồi lâu sau, cậu đành phải mở miệng: “Mở luân hồi, đưa hai bọn ta vào trong. Đợi khi hắn không còn sát ý với ta nữa thì lại thả ra.”

Đến nước này rồi, cậu cũng chỉ còn cách đó.

Khí linh cất giọng lạnh băng: “Đổi lại, ngươi phải hoàn thành chấp niệm của chủ thân xác mới có thể rời khỏi tiểu thế giới.”

Tạ Trác gật đầu đồng ý, trước mắt bỗng chốc đất trời đảo lộn.

“Anh Tạ, đang ngẩn người làm gì thế?” Bên tai vang lên giọng nói kéo Tạ Trác từ cõi thần tiên trở về hiện thực.

Cậu liếc mắt nhìn bóng dáng nam nhân phía xa, khẽ cười: “Tất nhiên là đang nghĩ xem nên ‘chiêu đãi’ thiếu gia Thẩm thế nào đây!”

“Đi, qua gặp hắn nào!”

Hôm nay là ngày thứ hai cậu bước vào tiểu thế giới này, cũng là ngày Huyền Tiêu – người đang trú hồn trong thân xác Thẩm Niệm Lâm – tuyên bố Thẩm thị phá sản.

Trong tiểu thế giới, Thẩm Niệm Lâm là một nam chính quyết đoán, đấu trời đấu đất đấu không khí, đánh nhau với cả máy bay chiến đấu. Để đẩy hết đống đồ cổ trong nhà vào hội đồng quản trị, Hắn còn tung ra một màn giả phá sản đầy kịch tính.

Còn cậu, chỉ là một viên đá nhỏ trên con đường thành công của Thẩm Niệm Lâm, bởi vì được "bạch nguyệt quang" ưu ái mà lòng sinh oán hận. Đặc biệt, lúc hắn giả phá sản, cậu lại nhảy nhót lung tung, cố tình gây sự với trái tim kim cương của hắn.

Đáng tiếc, Thẩm Niệm Lâm phá sản là giả, còn tàn nhẫn thì là thật.

Khi Hắn một lần nữa nắm trong tay quyền lực, việc đầu tiên là đá bay viên đá nhỏ lắm chuyện là cậu.

Trời trở lạnh, Tạ thị phá sản. Nguyên chủ từ mây cao rơi xuống vực thẳm, mấy năm sau u uất mà chết, chưa từng để lại dấu ấn nào trong cuộc đời huy hoàng của Thẩm Niệm Lâm.

Đáng nói là, giọt nước cuối cùng nhấn chìm Tạ gia, lại chính là người bạn trai mà nguyên chủ nâng niu như bảo vật – Cảnh Ngọc – tự tay giao toàn bộ tài liệu của Tạ gia cho Thẩm Niệm Lâm.

Người ấy mà nguyên chủ một lòng tin tưởng, trong lúc cậu túng quẫn nhất lại không ngần ngại đạp thêm một cú.

Trong thức hải, nguyện vọng của nguyên chủ lấp lánh. Tạ Trác không nhịn được cười khẽ bất đắc dĩ.

Cái nguyện vọng không tiền đồ duy nhất ấy lại là: Không làm con chó liếm gót Cảnh Ngọc nữa, được một mối tình ngọt ngào.

Tạ Trác: “……”

Tình ngọt ngào không có, tát ngọt ngào ngươi có muốn thử không?

Cơ mà cái nguyện vọng này cũng không tính là khó thực hiện, khó là ở chỗ, làm sao chết vài lần rồi mà vẫn khiến Huyền Tiêu thôi không muốn giết cậu nữa.

“Thiếu gia Thẩm, mấy hôm không gặp, nghe nói cậu phá sản?”

Tạ Trác cười tươi không chịu nổi: “Bạn cũ đến chơi mà không gọi một tiếng, thật là bất lịch sự nha!”

Bóng dáng gầy nhưng rắn rỏi khựng lại, sau đó quay đầu, đôi mắt lãnh đạm thấu suốt nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Trác.

Cậu cười cứng đờ, lại là cái kiểu mặt ch·ết ấy, cậu nghi ngờ Huyền Tiêu có phải bẩm sinh đã mang mặt lạnh không, cả cười cũng chưa từng thấy qua được vài lần.

Tạ Trác càng pha trò lại càng không khiến đối phương có chút biểu cảm nào, Hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì?”

Tạ Trác chớp mắt vô tội: “Không có gì to tát, chỉ là muốn xem thử bộ dáng nghèo khổ của thiếu gia Thẩm thôi.”

“Trước giờ chưa từng thấy, nên cảm thấy mới mẻ lắm!”

Dáng vẻ này của cậu khiến những người xung quanh chỉ biết lắc đầu thở dài. Từ trước đến nay, Tạ Trác luôn không hợp với Thẩm Niệm Lâm, nhưng ngại thế lực nhà Thẩm quá lớn nên phải nhẫn nhịn. Bây giờ thì sao…

Thẩm gia không còn nữa, xem thử thiếu gia Thẩm còn lăn lộn thế nào được nữa.

“Tạ Trác, cậu làm cái gì vậy!” Giọng nói không vui vang lên bên tai, Tạ Trác quay đầu nhìn về phía Cảnh Ngọc đang phẫn nộ, nụ cười chẳng chút thành ý.

“Chào hỏi với thiếu gia Thẩm thôi mà, sao? Cậu sợ à?”

Thì ra, lúc này Cảnh Ngọc đã có liên hệ gì đó với Thẩm Niệm Lâm rồi sao?

Cảnh Ngọc mặt mày lạnh lẽo, không vui nói: “Thẩm tiên sinh không cần cậu chào hỏi, cậu đi đi!”

Hắn vốn không ưa cái tính cách hay nhảy nhót của Tạ Trác, càng không thích cậu vì mình mà gây khó dễ cho Thẩm Niệm Lâm.

Mà hôm nay, hắn chỉ nghe nói Thẩm tiên sinh xảy ra chút chuyện nên mới tới thăm một lát, trong lòng cũng chẳng thấy có gì áy náy cả.

Nụ cười trên môi Tạ Trác chợt thu lại, ánh mắt trở nên lạnh hơn: “Cảnh Ngọc, cậu là bạn trai của ai? Ở đây đang nói chuyện với ai vậy?”

Cảnh Ngọc biến sắc: “Tạ Trác!”

Lúc trước không phải đã nói là không công khai rồi sao?

Tạ Trác khẽ cười: “Sao thế? Thừa nhận là bạn trai tôi thì mất mặt lắm à?”

Cảnh Ngọc là bạn học đại học, gia cảnh nghèo khó nhưng rất có chí hướng. Chỉ cần một ánh nhìn đã khiến nguyên chủ mê mẩn, chu cấp từ ăn học đến mở phòng làm việc.

Kêu đến thì đến, đuổi thì đi, có thể nói là liếm đến cảm động đất trời.

Thế nhưng, rốt cuộc cũng chỉ được gọi là bạn trai ngầm.

Không thừa nhận, không công khai, lại còn trong lúc cậu phá sản thì dẫm một cú không thương tiếc, đem toàn bộ tư liệu của Tạ gia bán cho người trong lòng mình, khiến nguyên chủ rơi xuống vực sâu không lối thoát.

Tạ Trác đối với cái kiểu "liếm cẩu" của nguyên chủ thì không còn gì để nói. Nhưng người trước mắt này, ăn sạch kẹo đường rồi còn quay đầu ném lại bom đạn thì đúng là không có chút lòng trắc ẩn.

Đã chán ghét người ta thì đừng có lấy tiền.

Kiếm được đầy túi rồi mà còn rưng rưng nước mắt bảo mình không tự nguyện, còn muốn vừa ăn vừa dựng chuyện, thấy hơi quá rồi đấy?

Cảnh Ngọc bực bội nhìn Tạ Trác, trong mắt lộ rõ cảnh cáo, hắn ghét phải dính dáng tới kẻ ăn chơi trác táng như cậu.

Tạ Trác phủi góc áo, mặt mày bất đắc dĩ: “Trước đây cậu thích Thẩm Niệm Lâm, không muốn công khai tôi có thể hiểu. Nhưng bây giờ hắn đã thành ra thế này, cậu còn nhớ thương làm gì? Tính đi làm từ thiện à?”

Cảnh Ngọc biến sắc, ánh mắt có chút hoảng loạn nhìn về phía Thẩm Niệm Lâm vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Cậu nói linh tinh gì vậy?”

Thẩm tiên sinh còn chưa biết tình cảm của hắn, hơn nữa hắn cũng không muốn vì chuyện của mình mà làm phiền đến Thẩm tiên sinh.

“Nói linh tinh?” Tạ Trác cười nhạt, “Cảnh Ngọc, cậu thật nghĩ tôi nhìn không ra lòng dạ cậu à?”

“Cậu biết vì sao tôi cứ nhằm vào hắn không?” Tạ Trác cười tươi rói nhưng ánh mắt lại lạnh: “Nếu thật lòng muốn tốt cho hắn, thì nên tránh xa hắn ra một chút. Bằng không, tôi mà nổi điên lên thì làm gì cũng không chắc được đâu.”

Lúc này, mọi người xung quanh mới hiểu vì sao bao năm nay Tạ Trác cứ luôn không chịu buông tha cho Thẩm Niệm Lâm.

Hóa ra là bị cắm sừng, tức giận đè nén lâu ngày chưa xả được.

Thẩm Niệm Lâm chỉ lạnh lùng liếc qua hai người rồi xoay người rời đi.

“Đứng lại!” Tạ Trác nén giận nhìn Cảnh Ngọc mắt đỏ hoe, gọi với theo Thẩm Niệm Lâm.

“Thiếu gia Thẩm, tôi thành tâm tới chào hỏi, cậu đến cái bắt tay cũng không cho, thế có hơi quá đáng đấy.”

Thẩm Niệm Lâm ngoái đầu, ánh mắt sắc lạnh như dao khiến Tạ Trác thoáng giật mình.

Cậu càng cười tươi hơn, giơ một ngón tay: “Bắt tay một lần, một vạn, thế nào? Có đủ cho sinh hoạt một tháng của thiếu gia không?”

Trong thức hải, giọng lạnh băng của Tam Sinh Kính vang lên: “Cậu tới đây là để hóa giải sát ý, không phải để khiến Huyền Tiêu lập tức giết cậu.”

Cái tên này, không đạp hai chân lên điểm mấu chốt của người ta là không chịu được chắc?

Cảnh Ngọc cũng bực lắm rồi: “Tạ Trác, cậu bị bệnh à?!”

Trong lòng hắn, Thẩm Niệm Lâm thanh lãnh như ánh trăng, còn Tạ Trác chỉ là một kẻ sống buông thả dựa vào gia thế, chẳng khác gì chó liếm gót.

Dù Thẩm Niệm Lâm có nghèo, hắn vẫn khiến người ta động lòng. Còn Tạ Trác, dù có nhiều tiền đến đâu, cũng không sánh nổi.

Nhìn người mình thương bị sỉ nhục, hắn không nhịn được nữa, lên tiếng trách mắng Tạ Trác.

Tạ Trác chau mày, giọng có phần mất kiên nhẫn: “Câm miệng, cho hắn một vạn thì cũng đâu thiếu phần cậu. Ở đây nói nhảm cái gì vậy?”

Cảnh Ngọc không dám tin nhìn cậu, không thể tin người luôn quan tâm săn sóc như Tạ Trác lại nói chuyện kiểu đó với mình.

Ánh mắt xung quanh như gai nhọn đâm vào lưng, lòng tự tôn bị xúc phạm, hắn nhanh chóng rời đi: “Tạ Trác, cậu là đồ khốn!”

Tạ Trác thậm chí không thèm liếc mắt, chỉ mỉm cười nhìn Thẩm Niệm Lâm: “Chưa đủ? Tôi có thể tăng giá.”

Thẩm Niệm Lâm nheo mắt, ánh nhìn lạnh lẽo khiến Tạ Trác vô thức nhíu mày.

Một lát sau, nam nhân bất ngờ đưa tay ra: “Chào anh, tôi là Thẩm Niệm Lâm.”

Thẩm Niệm Lâm giọng lạnh như đá vụn va vào nhau, khiến người nghe run rẩy.

Nhưng Tạ Trác thì như không cảm thấy gì, vui vẻ nắm chặt tay hắn không buông.

Lạnh cách mấy thì cũng 37 độ, đúng không?

Tiểu tử, cậu truy sát tôi lâu vậy, cuối cùng vì một vạn cũng phải ngoan ngoãn bắt tay thôi.

Cậu liếc nhìn xung quanh, bật cười: “Nhìn gì vậy? Biến hết đi! Tôi với thiếu gia Thẩm có chuyện lớn cần bàn!”

Đợi xung quanh yên ắng lại, Tạ Trác chỉ vào sofa bên cạnh, cười nói: “Ngứa mắt đã đi rồi, giờ ngồi xuống bàn chuyện đi.”

Thẩm Niệm Lâm nhìn Tạ Trác cười như sói lớn vẫy đuôi, một lúc sau mới ngồi xuống đối diện.

“Vậy mới phải chứ, người nên cúi đầu thì phải cúi đầu.” Tạ Trác ngả người lên sofa, vênh váo chỉ trỏ.

Ha, đây chính là sức mạnh của tiền tài sao?

Thẩm Niệm Lâm rũ mắt, hàng mi để lại bóng mờ dưới mí mắt.

Tìm đường chết.

“Có chuyện gì?” Hắn che giấu lạnh lẽo trong lòng, ngước mắt nhìn Tạ Trác.

“Không có chuyện thì tôi tìm cậu làm gì,” Tạ Trác cười nhạt, nói đầy ẩn ý: “Thiếu gia Thẩm có định quay lại giới làm việc không?”

“Mỗi tháng một trăm vạn, cậu theo tôi thế nào?”

Lời vừa dứt, không khí như đông cứng.

Thẩm Niệm Lâm sững người, ánh mắt u lãnh như bùng cháy.

Chỉ trong nháy mắt, Tạ Trác cảm giác như bị dã thú dòm ngó, sống lưng cứng đờ, sau đó bật cười: “Ha, tôi thích bộ mặt thà chết chứ không khuất phục của cậu đấy.”

“Càng nhìn càng nghiện.”

Thẩm Niệm Lâm nhìn Tạ Trác hồi lâu, rồi đột nhiên cười khàn khàn, như băng tan giữa mùa xuân: “Được thôi.”

Giọng nói nhẹ như gió lướt qua tai, khiến Tạ Trác cứ ngỡ là ảo giác.

Thật sự đồng ý rồi?

Khóe môi Thẩm Niệm Lâm hơi cong lên, trông có vẻ rất nghiêm túc: “Một trăm vạn mỗi tháng, tiền đến là tôi đi theo anh liền.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play