Hắn khẽ bật cười: “Vậy ra, cậu giúp tôi là vì càng tiện để bắt nạt tôi à?”

“Đúng rồi đấy.” Tạ Trác mí mắt cụp xuống, lẩm bẩm mơ hồ chẳng rõ.

Nhìn người đang nằm ngủ say trên đùi mình, Thẩm Niệm Lâm lạnh nhạt nói: “Tạ Trác, có rảnh thì đi kiểm tra đầu óc đi.”

Cái đầu này, đúng là hết thuốc chữa rồi.

Tài xế ngồi đằng trước nghe vậy, suýt nữa bật cười thành tiếng.

Đầu óc thiếu gia nhà họ, hình như thật sự có chút vấn đề.

Xe dừng lại trước biệt thự nhà Tạ Trác, Thẩm Niệm Lâm đẩy nhẹ cậu: “Về nhà rồi, dậy đi.”

“Đừng làm phiền.” Tạ Trác chỉ cảm thấy trong lúc ngủ mơ có cái đầu bò đang đè lên mình, mất kiên nhẫn ôm lấy cái đầu bò ấy vào lòng, không cho cái sinh vật to xác kia động đậy thêm nữa.

Thẩm Niệm Lâm nhìn cánh tay mình bị Tạ Trác ôm chặt, thần sắc khó lường, khẽ cười nhạt một tiếng.

Hắn nâng lưng cậu, đẩy người dậy rồi bế thẳng xuống xe.

“Thẩm tiên sinh, anh giúp tôi một tay được không?” Tài xế nhìn đại thiếu gia đang giãy giụa với tay ra túm lấy thứ gì đó, vẻ mặt có chút khó xử nhìn Thẩm Niệm Lâm.

“Anh đi mở cửa đi.” Thẩm Niệm Lâm xắn tay áo, một tay chặn đám móng vuốt đang quơ loạn của Tạ Trác, cúi người trực tiếp vác cậu lên vai.

Chỉ trong chớp mắt, trời đất trước mắt Tạ Trác như xoay cuồng.

Cậu nheo mắt nhìn mặt đất đang lắc lư, lơ mơ hỏi: “Động đất à?”

Thẩm Niệm Lâm mặt lạnh: “Ừ, ngoan một chút.”

“Được.” Tạ Trác ngơ ngác gật đầu, thật sự ngoan ngoãn nằm im trên vai Thẩm Niệm Lâm.

Nhưng mà vai người này cứng quá, khiến dạ dày cậu thấy khó chịu.

“Có thể đổi tư thế khác không?” Cảm thấy nguy hiểm tiềm tàng, Tạ Trác dè dặt thương lượng với người đang khiêng mình.

Thẩm Niệm Lâm nghiêm túc lắc đầu: “Không được, đổi tư thế thì không chạy nhanh được.”

“Rồi, rồi vậy cũng được.” Tạ Trác lại ngoan ngoãn nằm im.

Nghe vậy, khóe môi Thẩm Niệm Lâm bất giác nhếch lên thành nụ cười.

Ngốc thật.

Tài xế mở cửa bước vào nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi lắc đầu.

Anh ta khuyên Tạ tổng nên đưa đại thiếu gia đi kiểm tra chỉ số thông minh thì hơn.

Vào đến biệt thự, Thẩm Niệm Lâm ném Tạ Trác lên giường, quay người định rời đi.

Chưa đi được mấy bước, hắn dừng lại.

Cúi xuống nhìn móng vuốt đang níu lấy áo sơ mi của mình, Thẩm Niệm Lâm lạnh nhạt nói: “Buông ra.”

“Không!” Tạ Trác nghiêm túc lắc đầu: “Nguy hiểm lắm, anh mà chạy mất thì sao.”

Thẩm Niệm Lâm tức đến bật cười, còn biết giữ mạng cơ đấy?

“Không sao đâu, anh an toàn rồi, ngủ đi.” Hắn gỡ từng ngón tay Tạ Trác ra, ném sang một bên, nói lời an ủi mà chẳng chút thành ý.

“Ừm.” Người say rượu này ngoan quá mức, nghe hắn nói xong liền thật sự ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Thẩm Niệm Lâm thấy vậy, quay người rời đi.

“Rầm!” Ngay lúc tay hắn vừa chạm vào tay nắm cửa, một tiếng động trầm vang vang lên khiến hắn giật mình.

Quay đầu lại, liền thấy người vừa nằm trên giường giờ đang chật vật quỳ rạp dưới đất, thậm chí còn tủi thân úp mặt xuống sàn.

“Cậu làm gì đấy?” Giọng Thẩm Niệm Lâm xuất hiện một tia dao động, thật khó tin rằng một người ngốc thế này lại có thể sống yên ổn đến giờ.

“Tắm! Hôi quá!” Dù say rượu, đại thiếu gia Tạ vẫn là một con ma men đúng chuẩn. Thẩm Niệm Lâm nhíu mày: “Cậu lăn lộn cái gì? Mai tắm cũng được mà.”

Đi không vững còn đòi tắm gì nữa?

Tạ Trác trừng mắt lườm hắn một cái, không vui nói: “Hôi muốn chết luôn.”

Ai muốn ngủ với cả người mùi rượu cơ chứ?

Thẩm Niệm Lâm nhìn bóng cậu lảo đảo đi về phía phòng tắm, nghiến răng bước theo.

Hắn không muốn sáng mai tỉnh dậy, nơi này đã biến thành hiện trường án mạng.

“Anh theo vào làm gì?” Tạ Trác đang cố sức gỡ nút áo, thấy Thẩm Niệm Lâm đi theo vào, mắt đỏ hoe trừng tròn xoe, tràn đầy cảnh giác.

Thẩm Niệm Lâm cười nhạt: “Xem cậu tắm, phòng khi đột tử.”

Tạ Trác cười khẩy: “Xàm, anh chỉ đang thèm khát thân thể xinh đẹp của tôi thôi.”

Thẩm Niệm Lâm: “……”

Hắn bất đắc dĩ xoa trán: “Tôi thực sự rất khâm phục sự tự tin của cậu đấy.”

Tự tin vô biên.

Tạ Trác cười lạnh: “Thấy chưa, bại lộ rồi nhé, nói rồi mà, anh thèm khát tôi!”

Cậu loạng choạng bước về phía trước, suýt nữa trượt ngã trên sàn nhà lát gạch: “Ra ngoài, đi ra! Tôi tắm không cho ai nhìn!”

Giữa trán Thẩm Niệm Lâm thoáng hiện một tia u ám, mạnh tay giữ chặt cổ tay Tạ Trác, lạnh lùng nói: “Tắm như thế này cũng được, Tạ Trác, đừng ép tôi phải lột sạch đồ rồi ném cậu ra ngoài!”

Nếu không phải vì chút lòng tốt ngu xuẩn với cậu ta, hắn đâu rảnh mà lo sống chết của cậu?

Còn muốn xem cậu tắm?

Trên người Tạ Trác có bộ phận nào hắn chưa từng thấy, cần phải nhìn sao?

Hắn nhìn bản thân không được chắc?

Tạ Trác hoảng sợ nhìn hắn: “Anh biến thái quá rồi đấy!”

Trong lúc cậu còn giãy giụa, sự kiên nhẫn của Thẩm Niệm Lâm cạn dần. Đúng lúc hắn định cưỡng chế lột đồ Tạ Trác thì điện thoại trong phòng ngủ đột nhiên vang lên.

Tạ Trác hơi ngẩn ra, trong ánh mắt lộ ra tia tính toán không quá thông minh: “Anh, lấy điện thoại giúp tôi với.”

“Tạ Trác.” Thẩm Niệm Lâm gọi tên cậu như một lời cảnh cáo.

“Đi đi mà, lấy điện thoại rồi tôi cho anh xem!” Tạ Trác vừa đẩy hắn vừa lấp liếm.

Thẩm Niệm Lâm bất đắc dĩ, đành theo ý ma men đi lấy điện thoại.

Cảnh Ngọc?

Thấy cái tên đó, lông mày Thẩm Niệm Lâm bất giác nhíu lại.

Khi hắn cầm điện thoại đến gần phòng tắm thì phát hiện cửa đã bị khóa trái, bên trong vang lên giọng đắc ý: “Tôi khóa cửa rồi, xem anh vào kiểu gì!”

Thẩm Niệm Lâm nghiến răng, cảm thấy muốn đập người trong đó một trận cho bõ.

Hắn suy nghĩ một chút, rồi giơ điện thoại lên, nói lạnh nhạt: “Cảnh Ngọc gọi, không định nghe à?”

Cảnh Ngọc?

Đầu óc trì độn của Tạ Trác hoạt động một chút, nhớ tới nhiệm vụ không được làm chó liếm.

Không muốn nghe, nhưng lại buộc phải nghe.

Phòng tắm trở nên im ắng, một lúc sau, một bàn tay run rẩy từ trong khe cửa thò ra: “Đưa đây.”

Trong lòng Thẩm Niệm Lâm dâng lên một chút không vui vô cớ, hắn dễ dàng đẩy cửa bước vào.

“Anh làm gì đấy!” Tạ Trác vừa định nổi nóng, thì Thẩm Niệm Lâm giơ điện thoại lên, ngay lập tức cậu như bị bấm nút tạm dừng, lặng thinh.

Khóe môi Thẩm Niệm Lâm nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, đúng là đồ ngốc nghe lời.

“Tạ Trác, cậu có phải đưa Thẩm tiên sinh đi gặp mấy cái đám bạn bè lông bông của cậu không?” Điện thoại vừa được nối máy, giọng nóng nảy của Cảnh Ngọc truyền đến khiến mặt Tạ Trác đỏ bừng rồi tái nhợt.

Thật phiền.

Cậu trừng mắt nhìn Thẩm Niệm Lâm một cái, đây là do tên này gây chuyện, nếu không cậu đã có thể yên tâm tắm rửa!

Kéo kéo chiếc áo sơ mi đầy mùi rượu trên người, Tạ Trác không kiên nhẫn nói: “Thì sao? Anh quản được tôi à?”

Cảnh Ngọc lúc này đang giận sôi người, làm sao Tạ Trác dám đưa Thẩm tiên sinh đi gặp mấy tên bạn bè kia?

Mấy người đó, sao có thể xứng đáng đứng chung với Thẩm tiên sinh?

Nghĩ đến chuyện Tạ Trác mỗi lần nhắc đến Thẩm Niệm Lâm đều như lên cơn điên, Cảnh Ngọc cố gắng kìm chế cảm xúc: “Tạ Trác, Thẩm tiên sinh không giống những người các cậu. Cậu có thể không thích anh ấy, nhưng không nên làm nhục anh ấy.”

“Cậu như vậy, tôi thật sự khó mà chấp nhận nổi.”

Tạ Trác nhíu mày, tên này đang nói cái gì vớ vẩn vậy?

Cậu cần cái sự chấp nhận của hắn làm gì? Tưởng mình là hành tây chắc?

Còn cái gì mà Thẩm tiên sinh không giống người khác?

Tạ Trác ngước mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng kia, trong lòng bùng lên một ngọn lửa giận.

“Thẩm tiên sinh không giống ai? Dù có giỏi cỡ nào thì cũng đang hầu hạ tôi tắm rửa đấy!” Khóe môi cậu cong lên đầy khiêu khích, nói xong liền cúp máy.

Lo cho Thẩm Niệm Lâm á?

Cứ lo đi!

Tốt nhất là cả đêm khỏi ngủ luôn!

Cúp điện thoại, Tạ Trác túm cổ áo Thẩm Niệm Lâm: “Tôi cảnh cáo anh, Thẩm Niệm Lâm, bây giờ anh là người của tôi, tôi bảo làm gì thì phải làm nấy, không thì đừng trách!”

Dám cầm tiền của cậu rồi đi dây dưa với loại trà xanh cao cấp kia, cậu nhất định phải khiến Thẩm Niệm Lâm mất mặt mới hả dạ!

Thẩm Niệm Lâm bình thản kéo tay áo, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh: “Cậu muốn tôi làm gì, thì định xử đẹp tôi kiểu gì?”

Tạ Trác sững người, chớp mắt ngơ ngác rồi thử hỏi: “Hay là… phạt anh chạy Marathon?”

Môn thể thao này, là thứ cậu mới phát hiện sau khi xuyên vào thế giới này.

Với một kẻ lười bẩm sinh như cậu, trò này chẳng khác gì mười đại hình phạt thời Mãn Thanh, là thứ hình phạt tàn nhẫn nhất mà cậu có thể nghĩ ra.

Thẩm Niệm Lâm bị chọc đến cười, tiện tay cầm vòi hoa sen phun thẳng vào người cậu: “Câm miệng, tắm cho tử tế vào! Cởi đồ ra!”

Trong đầu toàn nghĩ cái gì linh tinh?

Hắn đã nói rồi, với Cảnh Ngọc hắn không hề có chút hứng thú nào!

Tạ Trác chưa kịp né, đã bị xối cho ướt hết đầu cổ, sắc mặt có chút ngơ ngác: “Anh làm gì đấy?”

Phun cậu làm gì?

“Thẩm Niệm Lâm, anh muốn chết hả?” Sau một hồi ngớ người, Tạ Trác tạc mao.

Cậu giật vòi hoa sen từ tay Thẩm Niệm Lâm, phun lại lên người hắn.

Vừa phun vừa lải nhải: “Đồ hỗn đản, dám phun tôi, phun chết anh luôn cho biết!”

Nước ấm thấm ướt áo sơ mi, lớp vải dính sát vào da tạo nên cảm giác khó chịu khiến Thẩm Niệm Lâm mặt tối sầm lại: “Tạ Trác!”

Tạ Trác cười lạnh, hét còn to hơn: “Kêu cái gì? Đây là cách cậu nói chuyện với kim chủ ba ba à?”

“Đừng quên là ai nuôi anh, mau gọi ba ba nghe xem nào!” Một tay làm loạn, một tay chống hông, dáng vẻ đúng là vô cùng đắc ý.

Thẩm Niệm Lâm lau nước trên mặt, vuốt tóc ướt ra sau đầu, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Tạ Trác: “Cậu lặp lại lần nữa?”

Dù đầu óc không tỉnh táo, Tạ Trác vẫn cảm thấy sau lưng lạnh toát, không khỏi loạng choạng một bước, suýt nữa ngã vào lòng Thẩm Niệm Lâm.

Nhận ra mình vừa làm loạn, Tạ Trác cố lấy can đảm, mạnh miệng hù dọa: “Tôi nói đấy! Mau gọi ba ba, không thì trừ lương!”

Kim chủ ba ba nắm kinh tế quyền sinh sát trong tay vô cùng kiêu ngạo, không ngừng khiêu khích người trước mặt: “Mau lên!”

Thẩm Niệm Lâm giật lấy vòi hoa sen trong tay Tạ Trác ném sang một bên, một tay khóa chặt hai tay đang múa loạn của cậu, đè cậu sát vào tường, giọng trầm xuống: “Tạ Trác, cậu đang tìm đòn à?”

Lưng áp lên mảng gạch men sứ lạnh buốt, Tạ Trác khẽ co người lại, lớp quần áo lộn xộn càng trở nên nhếch nhác.

Cậu cố vùng vẫy để rút tay ra, nhưng phát hiện mình bị người trước mặt trói chặt không lối thoát, tức muốn hộc máu: “Dám đối xử với kim chủ ba ba như vậy, anh còn muốn đi làm nữa không?”

“Không có việc làm thì trả lương cho tôi!”

Thẩm Niệm Lâm khẽ đẩy má, bỗng cười khẽ, bóp nhẹ khuôn mặt đỏ bừng của Tạ Trác vì hơi nóng, cưỡng ép ngẩng đầu cậu lên: “Muốn tôi hầu hạ cậu à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play