Hắn nhìn Thẩm Niệm Lâm, trong mắt lộ ra vẻ si mê: “Chỉ cần anh muốn, tôi có thể làm bất cứ điều gì.”
Thẩm Niệm Lâm khẽ nhíu mày, không để lộ cảm xúc, vẻ mặt bình tĩnh nhưng lại thấy chán ghét với sự si mê vô cớ của Cảnh Ngọc.
Thực ra, anh vẫn luôn không hiểu tại sao Cảnh Ngọc lại thích mình.
Trong ký ức của anh, dường như trước giờ chưa từng có người này tồn tại.
Một người chưa từng xuất hiện trong cuộc sống anh, vậy mà từ sớm đã có tình ý với anh, chuyện này rõ ràng là rất kỳ quái.
Anh liếc mắt về phía cánh cửa lớn nơi Tạ Trác đang tiến lại gần, rồi bất chợt cười khẽ: “Tôi có quen cậu sao? Cậu giúp tôi vì cái gì?”
Lần đầu tiên nghe Thẩm Niệm Lâm nói với mình nhiều như vậy, trong mắt Cảnh Ngọc càng lộ rõ sự vui mừng, vội vã đáp: “Tôi là Cảnh Ngọc.”
Dừng một chút, trên mặt hắn hơi ửng đỏ: “Là người từng được anh giúp lúc còn đi học!”
“Có thể anh đã không nhớ một người bình thường như tôi, nhưng tôi mãi mãi không quên lúc tôi khó khăn nhất, anh đã xuất hiện, thay đổi cả cuộc đời tôi!”
Khi đó, nhà hắn nghèo đến mức không thể tiếp tục học trung học.
Là Thẩm Niệm Lâm và Thẩm thị xuất hiện, mới giúp hắn tiếp tục con đường học hành.
Cảnh Ngọc vẫn nhớ rất rõ, người đàn ông mặc vest bảnh bao nhưng còn mang nét ngây ngô ấy đã nói với bọn họ: “Cố gắng học đi, đừng lo mấy chuyện khác, tất cả đã có Thẩm thị.”
Đã có Thẩm thị, tức là đã có anh.
Khoảnh khắc ấy, Cảnh Ngọc cảm thấy an tâm vô cùng, trong lòng cũng gieo mầm một hạt giống của sự ngưỡng mộ.
Một người mạnh mẽ như vậy, cứu lấy cuộc đời sắp sụp đổ của hắn, làm sao hắn có thể không yêu cơ chứ?
Về sau, hắn lại thấy người đàn ông đó trên tạp chí, thấy anh trong thế giới thương trường đầy mưu lược và quyết đoán.
Một người đàn ông lạnh lùng mạnh mẽ như vậy, lại có thể dịu dàng với một đám học sinh nghèo khổ.
Trong lòng có mãnh hổ, nhưng lại biết nâng niu một bông tường vi.
Cảnh Ngọc hoàn toàn sa vào, hắn muốn nỗ lực tiến lên, muốn cố gắng đến mức Thẩm Niệm Lâm có thể nhìn thấy hắn, để rồi bày tỏ tình cảm của mình!
Nhưng Thẩm Niệm Lâm thực sự không nhớ Cảnh Ngọc là ai, dù sao anh từng giúp đỡ rất nhiều học sinh, làm sao có thể nhớ từng người trong đó?
Thật ra, nếu không có Tạ Trác, thì cả đời họ có khi cũng chẳng có bất kỳ giao điểm nào.
“Cho nên, cậu giúp tôi đối phó Tạ gia chỉ vì chuyện đó?” Anh khoanh tay, nhẹ nắm lấy tay Tạ Trác đang lộ vẻ lạnh lùng, thần sắc cũng dần trở nên băng giá.
Vì một người như vậy mà đau lòng sao?
Cảnh Ngọc gật đầu: “Đúng vậy, tôi nguyện vì anh mà đánh đổi tất cả.”
Những lời quá đỗi dính chặt khiến Thẩm Niệm Lâm thấy không thoải mái, anh lạnh nhạt nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, hồi đại học cậu, Tạ Trác cũng từng giúp cậu.”
Đều là những người từng được Tạ Trác giúp đỡ, nhưng lại nhận được hai cách đối xử hoàn toàn khác nhau, Thẩm Niệm Lâm bắt đầu thấy đau lòng thay cho Tạ Trác.
Nghe thấy cái tên Tạ Trác, trong mắt Cảnh Ngọc thoáng hiện vẻ chán ghét: “Không giống nhau, chuyện đó hoàn toàn không giống!”
“Hả?”
Thẩm Niệm Lâm hơi nghi hoặc, Cảnh Ngọc vội vàng giải thích: “Cậu ta... cậu ta có ý đồ xấu với tôi!”
Rồi như sợ Thẩm Niệm Lâm hiểu lầm, hắn vội nói tiếp: “Nhưng anh yên tâm, tôi chưa bao giờ để cậu ta đạt được điều gì cả, cậu ta chưa từng chạm vào tôi!”
“Tôi chỉ bị dính cái danh bạn trai thôi, nếu không tin anh có thể hỏi mấy đứa bạn của Tạ Trác!”
Trong lòng hắn đã có người khác, làm sao có thể để Tạ Trác làm gì được mình?
Huống hồ, một trăm tên ăn chơi như Tạ Trác cũng không thể nào so với Thẩm Niệm Lâm!
Mà khi hắn vừa nói xong, sắc mặt Thẩm Niệm Lâm lại càng khó coi hơn.
Người này có thể là bạn trai, còn anh lại là người yêu giấu trong bóng tối, vậy anh thua ở chỗ nào?
Thấy anh không hề dao động, Cảnh Ngọc bắt đầu cuống lên: “Xin anh nhất định phải tin tôi, tôi là thật lòng!”
Để khiến Thẩm Niệm Lâm tin mình có thành ý, giọng hắn càng thêm gấp gáp: “Tôi giúp anh, cũng là vì muốn thoát khỏi thân phận bạn trai của Tạ Trác, anh không biết tôi ghê tởm cậu ta tới mức nào đâu!”
Tên Tạ Trác đó, đúng là cái loại bám riết không buông, khiến hắn phát ớn!
“Đủ rồi!”
Thẩm Niệm Lâm đột nhiên quát khẽ, khiến Cảnh Ngọc ngẩn người: “Thẩm tiên sinh?”
“Nghe rõ chưa?” Thẩm Niệm Lâm không để ý đến hắn, quay sang nói với Tạ Trác.
Người cậu muốn nâng niu trong lòng bàn tay, người cậu thề sẽ không cho tôi đến gần, lại là thế này sao?
Tạ Trác, mắt cậu đúng là quá kém.
Trong khi Cảnh Ngọc còn đang kinh ngạc không hiểu tại sao Thẩm Niệm Lâm lại nói như vậy, thì thấy Tạ Trác từ phía sau Thẩm Niệm Lâm bước ra.
Lúc này, hắn hơi chột dạ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Dù sao những gì hắn nói là thật, Tạ Trác đúng là ghê tởm, hắn thực sự không thích cậu ta!
Nếu không bị uy hiếp, hắn thà chết cũng không muốn ở bên Tạ Trác!
“Sao cậu lại ở đây?” Đã quen với việc Tạ Trác luôn ngoan ngoãn nghe lời, Cảnh Ngọc dù lúc này cũng chẳng nể nang: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng tới làm phiền Thẩm tiên sinh!”
Tạ Trác bị sự ngang ngược đó chọc cười, nguyên chủ năm đó phải liếm cẩu cỡ nào, mới khiến Cảnh Ngọc lúc này vẫn còn dám nói chuyện kiểu đó!
“Cảnh Ngọc.” Tạ Trác bước lên, nhưng bị Thẩm Niệm Lâm giữ chặt vai, không cho nhúc nhích chút nào.
“Cậu bảo tôi uy hiếp cậu?” Không nhúc nhích được, Tạ Trác đơn giản dựa luôn vào vai Thẩm Niệm Lâm, tò mò hỏi: “Tôi đã uy hiếp cậu kiểu gì?”
Cảnh Ngọc nhíu mày: “Cậu làm gì, chính cậu biết.”
Chỉ vì không ở bên nhau, mà cậu ta lập tức cắt đứt mọi hỗ trợ.
Khi đó, hắn còn chưa đầy hai mươi tuổi, làm gì có lựa chọn nào khác?
Tạ Trác nhớ lại chuỗi hành vi liếm cẩu của nguyên chủ, bật cười: “À, tôi nhớ rồi.”
“Không ở bên tôi thì mỗi tháng bị cắt mười vạn tiền tiêu đúng không.”
“Không ở bên tôi thì không mở phòng làm việc cho cậu nữa đúng không.”
“Không ở bên tôi thì không dẫn cậu đi gặp mấy người phụ trách công ty nữa đúng không.”
Cậu ta bẻ từng ngón tay kể từng chuyện một, còn Thẩm Niệm Lâm thì sắc mặt ngày càng trầm xuống.
Thì ra, đãi ngộ mà anh nhận được không phải là duy nhất?
Trước anh, còn có một người khác từng nhận được sự ưu ái giống, thậm chí còn tốt hơn?
Tạ Trác vì người này mà dốc lòng, vì người này mà trả giá mọi thứ.
Hơn nữa, người đó còn là bạn trai của Tạ Trác — thân phận mà anh khao khát mà chưa từng có được.
Giờ phút này, trong lòng anh dậy sóng ghen tuông cực độ.
Ghen với người đang hưởng phúc mà chẳng biết trân quý.
Ghen với sự chân thành mà Tạ Trác từng trao cho hắn.
Ghen vì người kia có thể ở cạnh Tạ Trác mà không bị cậu ta đẩy ra.
Còn anh, tất cả những gì đang có bây giờ, đều là thứ anh cưỡng cầu mà có được.
“Cảnh Ngọc, lúc nhận đồ của tôi cậu vui vẻ như vậy, giờ còn ra vẻ ‘hoa sen trắng’ cái gì nữa?”
“Tại sao cậu ta có, còn tôi thì không?”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, Tạ Trác ngẩn ra, quay đầu nhìn vẻ mặt bất mãn của Thẩm Niệm Lâm, nhất thời nghẹn lời.
Anh làm gì vậy?
Tôi đang cãi nhau với người ta, sao anh lại phá đài thế?
“Đừng chen vào, tôi đang xử lý chuyện chính đấy.” Tạ Trác bị Thẩm Niệm Lâm chọc tức bật cười.
Anh như vậy, thật sự ảnh hưởng đến sức chiến đấu của tôi đó biết không?
“Tôi chỉ muốn biết, dựa vào cái gì chứ?”
Thẩm Niệm Lâm bình thản nói: “Cậu cũng thử xem, đối xử với tôi như cậu đối xử với hắn xem? Hắn không cần tiền, nhưng tôi cần. Cậu thử xem, không làm bạn trai tôi thì đừng có mong nhận được tiền.”
Cậu phải làm bạn trai tôi, tôi mới có thể xài cậu đến phá sản.
Tạ Trác: “……”
Cậu bất lực: “Xin anh đấy, im miệng đi.”
Còn nói nào là không cho tiền thì không làm bạn trai, anh đúng là không nhận thức rõ bản thân mình luôn ấy.
“Xì, chột dạ hả?” Thẩm Niệm Lâm giọng điệu âm dương quái khí.
Tạ Trác: “……”
Hai người cứ qua lại như vậy khiến Cảnh Ngọc hoa cả mắt, tức giận cũng bị sự kinh ngạc làm nguội đi mấy phần.
“Các người……” Bầu không khí quá mức thân mật khiến Cảnh Ngọc run răng.
Thẩm tiên sinh, sao Thẩm tiên sinh có thể vì Tạ Trác mà ghen được, một người như anh……
“Đừng có ‘các người’ với chúng tôi.” Tạ Trác khó khăn lắm mới thoát khỏi Thẩm Niệm Lâm, lại lấy lại chiến lực: “Tôi chỉ hỏi một câu, Cảnh Ngọc, cậu không muốn tiền của tôi nữa đúng không?”
Đối mặt với chất vấn đó, trong lòng Cảnh Ngọc hơi bất an, nhưng vẫn gật đầu kiên quyết: “Đúng vậy, tôi không muốn tiền của cậu, cũng không muốn gặp cậu.”
Hắn nhìn Tạ Trác, trong mắt gần như không giấu nổi vẻ chán ghét: “Tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với cậu nữa.”
Đoạn tình cảm với Tạ Trác là một vết nhơ trong đời hắn, là lý do khiến hắn không thể đường hoàng bày tỏ với Thẩm tiên sinh.
Hắn hận không thể lập tức cắt đứt mọi quan hệ với Tạ Trác!
“Được thôi.” Tạ Trác gật đầu không do dự: “Tôi thành toàn cho cậu.”
Cậu nhìn Cảnh Ngọc, lạnh nhạt mở miệng: “Tôi sẽ rút toàn bộ tài chính khỏi phòng làm việc của cậu, sau này giữa chúng ta không còn liên quan gì nữa.”
Cảnh Ngọc cười lạnh: “Muốn dùng chuyện đó uy hiếp tôi sao?”
Cậu nghĩ tôi vẫn là tên học sinh nghèo trắng tay năm xưa à?
Giờ đây phòng làm việc đã vào guồng ổn định, cho dù không có sự giúp đỡ của cậu, tôi vẫn sống tốt.
Tạ Trác: “……”
Được thôi, cái kiểu người này muốn giải thích sao cũng được.
Dù sao về sau cũng chẳng liên quan gì nữa, từ từ rũ bỏ thân phận liếm cẩu là được rồi.
Thấy cậu im lặng không nói, Cảnh Ngọc càng cười nhạo hơn, định nói tiếp thì bị Thẩm Niệm Lâm cắt ngang: “Đủ rồi.”
Giọng nói thản nhiên vang lên ngay tức khắc khiến Cảnh Ngọc ngậm miệng, ánh mắt đầy hy vọng nhìn về phía Thẩm Niệm Lâm: “Thẩm tiên sinh……”
“Nơi này không chào đón cậu, rời đi đi.” Thẩm Niệm Lâm chỉ nhìn Tạ Trác, không liếc Cảnh Ngọc lấy một cái.
Cảnh Ngọc đứng đờ người, có chút đau lòng: “Thẩm tiên sinh.”
Nhưng chưa kịp nói gì thêm, hai vệ sĩ đã chắn trước mặt hắn.
Nhìn hai gã đàn ông vạm vỡ, Cảnh Ngọc dù không cam lòng cũng không thể không rời đi.
Cánh cửa khép lại, ngăn cách tầm mắt bên ngoài, Thẩm Niệm Lâm giữ lấy tay Tạ Trác, đè cậu xuống giường, ánh mắt sâu hun hút nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt: “Tại sao không phản bác?”
Tạ Trác: “?”
Cậu sững người, không kịp phản ứng được Thẩm Niệm Lâm đang nói gì.
“Tôi hỏi, tại sao cậu không phản bác?” Thẩm Niệm Lâm khẽ hôn lên khóe môi Tạ Trác: “Tạ Trác, em thật sự nghĩ sẽ nối lại duyên cũ với hắn sao?”
Tạ Trác bị cách nghĩ hoang đường đó của anh làm cho choáng váng, không nhịn được đẩy anh ra: “Anh đang nói linh tinh gì vậy?”
Cậu đâu có điên, sao lại nghĩ tới chuyện nối lại tình xưa?
Thẩm Niệm Lâm không đáp, chỉ khẽ cười: “Tốt nhất là em đừng nghĩ đến.”
Bởi vì cho dù em có nghĩ, anh cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra.