Cậu giở trò, lại còn không biết mình đã bị người khác tính kế sao?

Đừng tiếp tục ôm tôi không buông nữa!

Khí linh: “Ngươi điên rồi à? Thẩm Niệm Lâm sẽ xử ngươi đấy!”

Tạ Trác: “Câm miệng!”

Bị đè ra đâu phải ngươi, tất nhiên là ngươi không gấp!

Quả nhiên, lời này vừa dứt, Thẩm Niệm Lâm hơi hơi rời môi khỏi cậu.

Hắn bóp cằm Tạ Trác bắt cậu ngẩng đầu lên, lòng bàn tay vuốt nhẹ đường nét gương mặt cậu: “Thật à?”

Tạ Trác gật đầu: “Lại thật còn gì nữa!”

Vậy nên có thể để tôi đi được không?

“Ưm……” Tạ Trác bất chợt trợn tròn mắt, không hiểu tại sao tên cẩu này lại đột nhiên phấn khích như vậy!

Tôi bày mưu tính kế anh, không phải anh nên cho tôi một bạt tai rồi đá tôi bay ra ngoài sao?

Bây giờ thân tôi thành ra thế này là sao?

Trằn trọc hồi lâu, môi Tạ Trác đỏ đến gần như rớm máu.

Thẩm Niệm Lâm dùng lòng bàn tay vuốt ve môi cậu thật mạnh, giọng khàn khàn nói: “Nếu là như vậy, tôi thật sự rất vui.”

“Tôi có tiền, cho phép cậu tới tính kế tôi.”

“Tạ Trác, chỉ cần cậu ở bên tôi, tất cả của tôi đều là của cậu, động lòng chưa?”

Nam nhân mỉm cười, rồi cúi đầu hôn lên môi Tạ Trác một lần nữa.

Tạ Trác: “……”

Người này có thể có tí cốt khí được không?

Cái gì gọi là tất cả của anh đều là của tôi?

Bây giờ trọng điểm là cái này sao?

Là tôi lừa anh mà!

Anh chẳng giận tí nào à?

Dường như thấy được sự uất ức trong mắt cậu, Thẩm Niệm Lâm khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt vành tai cậu: “Tôi không để bụng.”

Hắn ta không quan tâm những lời Tạ Trác nói là thật hay giả, hắn chỉ biết có một cậu ngốc, cẩn thận từng chút một dâng lên tất cả những gì mình có thể lấy ra trước mặt hắn.

Ý đồ dùng cách làm ngốc nghếch ấy để giúp hắn vượt qua nguy cơ.

Nếu đêm đó hắn có thể kiềm chế mọi thứ, thì cậu ngốc ấy cũng chỉ là người đưa than trong ngày tuyết, chăm sóc hai phần là đủ rồi.

Nhưng đêm đó đã qua, điều đó cũng định sẵn hắn không thể xem cậu ngốc này là người bình thường được nữa.

“Tạ Trác, cậu là của tôi.” Giọng khàn khàn vang lên bên tai, Tạ Trác không tự giác rùng mình.

Nhận thấy biểu cảm đáng yêu ấy, Thẩm Niệm Lâm khẽ cười, môi lướt qua vành tai cậu: “Ngoan.”

Ngoan cái đầu anh ấy!

Tạ Trác không hiểu nổi, cái tên này sao cứ như không biết rằng mình đã yêu sâu đậm rồi!

Rốt cuộc là anh thấy gì ở tôi vậy, nếu có thể sửa được thì tôi sửa!

“Tại sao anh lại đột nhiên thích tôi?” Tạ Trác nhắm mắt, có chút tuyệt vọng: “Chúng ta tổng cộng mới gặp nhau vài lần thôi mà!”

Cái kiểu thích này, có phải quá vô lý rồi không?

Rõ ràng tôi đã viết sẵn kịch bản, sao anh lại không làm theo kịch bản đi chứ?

Thẩm Niệm Lâm nhìn dáng vẻ hấp hối giãy giụa của cậu, lại không nhịn được hôn lên môi cậu: “Thích cậu đáng yêu.”

Ngốc nghếch đáng yêu, hai bàn tay trắng mà còn muốn vội vội vàng vàng dâng đồ đáng thương kia lên trước mặt hắn.

Tạ Trác: “……”

Vũ trụ này thật là vô ngữ.

Giả hết! Toàn là giả!

Hai người đang trò chuyện, xe cũng đã đến nhà của Thẩm Niệm Lâm.

Nói chính xác là: trang viên nhà họ Thẩm.

Nơi này không cách xa biệt thự của Tạ Trác, nhưng đẳng cấp thì một trời một vực.

Toàn bộ biệt thự do Thẩm thị gia tộc xây dựng, là một nơi giới hạn không thể mua được dù có tiền.

Thế nhưng hiện tại, trang viên nhà họ Thẩm – vốn từng vô cùng náo nhiệt – nay lại vô cùng yên tĩnh.

Dưới sự thao túng của Thẩm Niệm Lâm, vô số người trong Thẩm gia đã trở thành vật hy sinh cho vụ phá sản.

Tuy không đến mức trắng tay tuyệt vọng, nhưng cũng không còn có thể duy trì cuộc sống như trước kia.

Điều này dẫn đến, bây giờ cả trang viên rộng lớn này, chỉ còn một mình Thẩm Niệm Lâm là chủ nhân.

Xe đi sâu vào con đường nhỏ, Tạ Trác khẽ khàng gõ cửa kính xe, cảm thấy tuyệt vọng.

Sóng gió thế này, có gọi trời trời không hay, gọi đất đất không nghe.

Cậu thậm chí không có cơ hội tìm người cầu cứu.

Nhìn thấy dáng vẻ bất mãn của cậu, Thẩm Niệm Lâm ánh mắt sâu thẳm, khẽ cười nói: “Ở bên tôi không tốt sao?”

Nụ hôn dịu dàng rơi lên gáy: “Chỉ có hai chúng ta, không ai làm phiền.”

Hắn đã mong muốn điều này từ lâu.

Khi bị Tạ Trác đuổi xuống giường, khi bị cậu canh cửa không cho vào, khi rõ ràng ở gần trong gang tấc nhưng lại không thể chạm vào người mình yêu…

Hắn đã không biết bao nhiêu lần muốn giấu Tạ Trác ở nơi chỉ mình có thể thấy. Giờ rốt cuộc cũng toại nguyện.

Tạ Trác: “……”

Sư tôn, ở đây có biến thái!

Vào căn phòng trống trải, Tạ Trác mệt mỏi ném mình lên sofa: “Ngươi nói xem, giờ ta báo cảnh sát nói có người b·ắt c·óc ta, được không?”

Khí linh: “Ngươi có thể chọn tìm đường ch·ết, nhưng không thể cứ mãi chọn cách đó.”

Nó lên tiếng, giọng có chút dè dặt: “Chiếu theo tình hình hiện tại, hắn ta nhất định sẽ không gi·ết ngươi, mục tiêu của ngươi chẳng phải đã đạt được rồi sao?”

Còn giãy giụa cái gì nữa?

Loài người, thật khó hiểu.

“Hơn nữa, phương án này không phải chính ngươi định ra à?”

Đưa than trong ngày tuyết sẽ mang đến hậu quả, nó không tin Tạ Trác không biết. Nhưng cậu vẫn chọn phương án mạo hiểm này, chẳng phải đúng như vậy sao?

Tạ Trác mặt mày vặn vẹo: “Ngươi giỏi châm chọc người khác thật đấy!”

Cậu đúng là muốn làm cho Huyền Tiêu bỏ đi sát ý, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu muốn phải trả giá bằng việc bị “đè” như thế này!

Ai mà ngờ cái tên luôn lạnh lùng đến nỗi không thèm động lòng kia lại dễ động tình đến vậy?

Khí linh: “Ta không hiểu, nhưng ta biết nếu ngươi lại làm như vậy, nói không chừng hắn sẽ lại đổi ý.”

“Là tạm thời thỏa hiệp, hay là mãi mãi bị giam giữ, ngươi phải chọn một cái.”

Tạ Trác suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ nói: “Cũng đúng ha!”

Tạm thời thuận theo hắn ta đi, chờ sang thế giới tiếp theo rồi tính tiếp!

Nhưng mà…

Cái cơ thể nhỏ bé này của cậu, thực sự chịu không nổi Thẩm Niệm Lâm dây dưa!

“Ngươi dỗ dành hắn một chút, biết đâu có ngày hắn chán.”

“Nghe nói đàn ông nhân loại các ngươi đều không dài tình, chân trong chân ngoài là chuyện bình thường.”

Khí linh thành tâm góp ý: “Người bình thường sống được 80 năm, biết đâu ngươi chỉ cần dỗ dành hắn 5 năm, thì phần còn lại ngươi có thể chơi đùa tùy ý.”

Tạ Trác: “Ngươi đúng là cái thứ không phải người, mà lời nói lại còn có lý!”

Khí linh: “……”

Nó im lặng đầy quỷ dị.

Biết thế này, cậu nên để Thẩm Niệm Lâm đâm một nhát kết thúc luôn cho rồi.

Khi Tạ Trác đang cân nhắc làm sao để thoát khỏi Thẩm Niệm Lâm, thì tin tức về nhà họ Thẩm cũng rốt cuộc lộ ra ngoài.

Sau khi sự thật được vạch trần, mọi người mới biết thì ra Thẩm Niệm Lâm chỉ giả vờ phá sản!

Đúng là dưới một loạt thao tác của hắn, người nhà họ Thẩm thì chạy trốn, thì ngồi tù, không ai thoát được.

Giờ phút này, mọi người không khỏi rùng mình vì sự quyết đoán và lạnh lùng của hắn ta.

Những chiêu đó nhìn như cao tay sau khi chân tướng lộ ra, nhưng khi thực hiện thì thực sự rất nguy hiểm.

Chỉ cần một sơ suất, hắn đã có thể bị người nhà họ Thẩm phản công, mãi mãi không ngóc đầu lên được.

Một màn đi dây trên ngàn dặm như thế, người thường làm sao dám?

Khi mọi người càng thêm kính nể Thẩm Niệm Lâm, thì một người khác cũng bắt đầu được chú ý.

Đó chính là đại thiếu gia nhà họ Tạ – Tạ Trác, người từng ồn ào muốn bao nuôi Thẩm Niệm Lâm lúc hắn nghèo túng.

Không biết giờ này, Tạ đại thiếu gia thế nào rồi.

Tạ đại thiếu gia: Tạ đây, đang ở nhà Thẩm Niệm Lâm, vừa xuống giường, đau lưng quá.

Thẩm Niệm Lâm giữ lấy tay Tạ Trác, cúi xuống hôn nhẹ lên cổ tay cậu: “Không ngủ thêm chút nữa à?”

Tạ Trác trợn mắt: “Đói.”

Đêm qua lăn lộn đến tận sáng, đến cơm tối còn chưa ăn, bảo sao không đói?

Giờ phút này, Tạ Trác có chút hối hận khi đã nghe theo lời khuyên không đáng tin của Khí linh, cùng Thẩm Niệm Lâm dính chặt lấy nhau.

Ngày đó, sau khi được Khí linh thuyết phục, Tạ Trác định đối phó Thẩm Niệm Lâm trước, sau đó chờ hắn ta “chán” rồi thì lui thân.

Nhưng bây giờ xem ra, hiệu quả hình như không được tốt cho lắm.

Cậu có khả năng sẽ mất mạng trước khi Thẩm Niệm Lâm “chán”.

Nghĩ vậy, ánh mắt Tạ Trác nhìn Thẩm Niệm Lâm có chút không tốt.

Tên này, thể lực tốt quá đáng rồi đấy!

“Tôi đi nấu cơm cho cậu.” Thẩm Niệm Lâm khẽ cười, đưa tay vuốt tóc rối của Tạ Trác, dịu dàng nói.

Hắn hình như… thực sự khiến Tạ Trác nổi giận rồi.

Một lát sau trong bếp truyền ra mùi thơm, còn Tạ Trác thì như cá mặn nằm thẳng cẳng trên sofa, hoàn toàn không còn mộng tưởng gì nữa.

Đúng vào lúc này, có khách đến.

Tạ Trác nghiêng người, đôi mắt sáng rực: “Tôi đi mở cửa!”

Cậu muốn xem ai đến, biết đâu là một vị ân nhân có thể cứu cậu ra khỏi biển lửa!

“Không cần.” Thẩm Niệm Lâm xuất hiện như ma quỷ sau lưng Tạ Trác, giữ lấy cổ tay cậu dịu giọng nói: “Cậu mệt rồi, nghỉ ngơi đi, để tôi.”

Khi nói chuyện, trong mắt người đàn ông hiện lên một tia không vui.

Hắn ta ghét bất kỳ ai đến phá vỡ khoảng thời gian riêng tư giữa hắn và Tạ Trác.

Ngoài cửa, Cảnh Ngọc có chút nôn nóng nhìn vệ sĩ không biết từ đâu chui ra chặn đường, gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ không vui: “Tôi muốn gặp Thẩm tiên sinh!”

Vệ sĩ đang định từ chối thêm lần nữa, thì cửa lớn đột nhiên mở ra, Thẩm Niệm Lâm lạnh nhạt lên tiếng: “Có chuyện gì?”

Cảnh Ngọc ánh mắt sáng rực, vội vàng nói: “Anh còn nhớ tôi chứ? Tôi là Cảnh Ngọc.”

Hắn ta đã tốn bao nhiêu công sức nhờ một cậu ấm con nhà giàu dẫn mình tới Thẩm gia.

Chỉ tiếc, người kia nhát gan, đến cả dũng khí bước vào cũng không có.

Làm sao Thẩm Niệm Lâm lại không nhớ người này?

Người mà Tạ Trác từng gọi là Bạch Nguyệt Quang, là người mà cậu một mực bảo hắn phải tránh xa.

Quan trọng hơn cả, người này là người yêu danh nghĩa của Tạ Trác.

Không cần lý do nào khác, chỉ điều cuối cùng đó cũng đủ khiến Thẩm Niệm Lâm chán ghét đến tận xương tủy.

Cảnh Ngọc chưa nhận ra sự lạnh nhạt và chán ghét trong ánh mắt Thẩm Niệm Lâm, vẫn nhẹ giọng đầy dịu dàng: “Thẩm tiên sinh, anh không mời tôi vào ngồi một lát sao?”

Trời biết, khi hắn ta biết Thẩm Niệm Lâm chỉ giả vờ phá sản, hắn ta đã vui đến mức nào!

Hắn luôn tin rằng người này sẽ không thất bại!

Hắn mãi là kẻ bách chiến bách thắng, mãi là người hắn ta ngưỡng mộ nhất.

Ánh mắt cuồng nhiệt, yêu thích và sùng bái quá mức trong mắt nam nhân khiến Thẩm Niệm Lâm khó chịu, chỉ lạnh nhạt đáp: “Nếu không có việc gì, anh có thể rời đi.”

Ánh mắt Cảnh Ngọc tối lại, vội vàng nói: “Tôi có chuyện, tôi đến để giúp anh hạ gục nhà họ Tạ!”

Nhắc đến Tạ gia, trên gương mặt tuấn tú của Cảnh Ngọc hiện rõ vẻ chán ghét: “Tên Tạ Trác kia dám sỉ nhục anh, tôi sẽ giúp anh khiến cậu ta trả giá đắt!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play