Dưới gốc cây, những quả hạt dẻ dại còn nguyên vỏ gai rụng đầy đất. Lâm Miểu cầm lưỡi hái đi gần đó chặt nhánh cây, gom hạt dẻ lại thành từng đống. Vỏ hạt dẻ chiếm chỗ, giỏ đựng không bao nhiêu đã đầy, bọn họ tính toán lột vỏ ngay trên núi rồi mới vác xuống, như vậy mọi người cũng có thể chia được nhiều hơn.
Vỏ hạt dẻ có gai đâm, Nguyệt ca nhi cẩn thận dùng hòn đá đập vỡ, rồi mới từ từ nhặt.
“Lâm Lỗi, ngươi cũng phải dừng lại, không cho ngươi đánh nữa.” Võ Ninh dừng lại rồi thấy hắn vẫn còn đánh, liền nóng nảy, hắn và đệ đệ khó khăn lắm mới đánh được nhiều như vậy, không thể để Lâm Lỗi bắt kịp.
Lâm Lỗi cảm thấy Võ Ninh ấu trĩ, nhưng cũng ngừng lại.
Chu Chu mang theo thức ăn, gọi mọi người dừng lại nghỉ một chút, ăn chút gì đó, mọi người đều nói tốt.
Dòng suối không lớn, nước rất trong. Lâm Lỗi dùng hai tay múc nước, úp mặt vào lòng bàn tay xoa xoa mấy cái, sảng khoái. Võ Ninh nhìn dòng suối có chút tiếc nuối, nếu không phải một bàn tay bị thương trọng tâm không vững, hắn đã muốn vùi mặt vào dòng suối mát lạnh, hiện giờ cũng chỉ đành một tay múc nước hắt lên mặt.
Nguyệt ca nhi rửa tay, lấy khăn tay mang theo bên người nhúng vào nước, vắt khô rồi mới lau mồ hôi trên mặt. Chu Chu cũng có khăn, vẫn là cái Nguyệt ca nhi cho cậu, cái khăn thêu cây trúc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT