Mấy người rời khỏi căn cứ bí mật, bầu trời đã giăng đầy mây đen, mắt thấy trời đã sắp mưa. 
"Ninh Ninh, mau cùng chúng ta về nhà, đợi mưa tạnh rồi trở về đi!" 
Ba người đi đến bãi đất trống, hạt mưa lác đác rơi trên trán, Võ Ninh vẫn còn đang nhìn về phía Lâm Miểu rời đi. Chu Chu gọi Đại Hoàng, dùng sức kéo Võ Ninh về nhà, vừa vào cửa thì mưa bỗng lớn hạt.
Mùa xuân thật sự thay đổi bất chợt, vừa nãy còn ngồi bên bờ sông hứng gió, giờ thì chỉ có thể ở nhà ngắm mưa. Hy vọng Nguyệt ca nhi và mọi người không bị ướt mưa.
Mưa bên ngoài hiên càng lúc càng lớn, hơi nước dày đặc xông vào người, gió thổi qua là táp thẳng vào mặt. Chu Chu đến gần màn mưa, trực tiếp sặc một ngụm hơi nước, sặc xong cười ha hả, Trịnh Trạch ngồi trong chính sảnh gọi cậu vào sâu hơn một chút. Đại Hoàng và Đậu Phộng đều biết trốn mưa, chỉ có cậu là cười ngây ngô.
"Trịnh Trạch, ngươi nói xem, rõ ràng mới là mùa xuân, sao lại có cảm giác như mùa hè vậy?" Chu Chu vào nhà mang theo luồng gió lạnh, ngọn tóc đều đọng những hạt sương. Võ Ninh nằm vật ra ghế, chán nản nói: "Vì trời nóng mà... Nóng, trời mưa, nước mưa liền nhiều..."
Trịnh Trạch kéo Chu Chu đến trước mặt, dùng khăn vải cẩn thận lau tóc cho cậu. Sức tay của hán tử có hơi mạnh, đầu Chu Chu lắc lư trước sau, thân mình cũng lung lay qua lại, cậu đành phải đưa tay giữ chặt vạt áo Trịnh Trạch. Đợi Trịnh Trạch lau xong, đến lượt cậu lau cho Mạnh Tân. Mạnh Tân rõ ràng không hề ra ngoài xem mưa, nhưng cũng thành thật tùy ý Chu Chu ca bận rộn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play