Biết Tần Khai Diệu muốn điều tra mình, Lâm Cửu căn bản không hề sợ hãi.
Nhân thiết hiện tại của cậu là một thanh niên nhà nghèo nhưng luôn ôm giữ ước mơ, kiên cường không buông bỏ.
Người đứng sau màn thao túng chọn trúng cậu, ngoài việc nhìn vào gương mặt, còn để ý đến xuất thân trong sạch rõ ràng của cậu. Việc huấn luyện bí mật cũng đều tiến hành trong âm thầm, hẳn là sẽ không dễ bị bại lộ.
Nếu người đứng sau dễ dàng bị Tần Khai Diệu điều tra ra, vậy thì quá kém cỏi rồi.
Đương nhiên, bí mật này không thể che giấu mãi được, nhưng hiện tại chưa phải lúc bị lộ.
Lâm Cửu rời khỏi khách sạn, liền trở về nhà.
Phòng ở ban đầu đã bán đi từ sớm để chữa bệnh cho mẹ, chỗ ở hiện tại là do người đứng sau đặc biệt chọn cho cậu, thuê một phòng gần công ty của Tần Khai Diệu, âm u ẩm thấp, nhỏ hẹp cũ nát, điểm tốt duy nhất là tiền thuê rẻ và gần nơi Tần Khai Diệu làm việc, tiện tiếp xúc.
Lâm Cửu dùng chìa khóa mở cửa, mùi mốc xộc vào khiến cậu cau mày.
“Người đứng sau đúng là quá keo kiệt, hoàn cảnh kiểu gì vậy chứ.” Lâm Cửu có chút chê bai khi bước vào, vốn định mở cửa sổ thông gió, nhìn quanh một vòng lại phát hiện thậm chí không có cả cửa sổ.
Đúng là muốn chứng minh nhân thiết thanh niên nghèo kiên cường của cậu rồi.
Lâm Cửu ngã người lên giường —— căn nhà này quá nhỏ, ngoài một bàn, một ghế, một cái giường thì gần như chẳng còn chỗ nào khác.
Cậu còn chưa nằm được hai phút, điện thoại đã rung lên.
Lâm Cửu lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện “Anh Trương”.
Lâm Cửu lập tức tỉnh táo, chẳng phải là người bên phía đứng sau màn sao, cậu lập tức bấm nút nghe.
“Cậu đã tiếp xúc được với Tần Khai Diệu rồi à?” Giọng khàn khàn của anh Trương truyền tới.
“Dạ đúng rồi anh Trương,” Lâm Cửu vẻ mặt tràn đầy thần sắc sáng láng, nhưng giọng lại nhẹ nhàng yếu ớt như một con thú nhỏ sợ sệt, “Tần tổng còn cho tôi cách liên lạc nữa…anh Trương, em… em thấy hơi sợ…”
Đầu dây bên kia dường như rất hài lòng với tiến độ này, anh Trương liền trấn an: “Tiểu Lâm à, cậu làm rất tốt. Nếu Tần Khai Diệu hài lòng với cậu thì hãy bám lấy anh ta thật chặt… Chỉ cần cậu làm đúng theo lời tôi dặn, sẽ không có chuyện gì. Mẹ cậu vẫn đang được điều trị, bệnh tình có tiến triển, cậu cứ yên tâm!”
Giọng Lâm Cửu tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn anh Trương, nhờ có anh, mẹ tôi mới có cơ hội sống… Ân tình của anh, tôi nhất định không quên. Việc này tôi nhất định giúp anh hoàn thành!”
Hai người lại khách sáo qua lại vài câu, đều nhận được cam đoan, liền hài lòng ngắt máy.
Lâm Cửu ném điện thoại sang bên cạnh, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
“Cá Mặn, tra giúp tôi tình trạng hiện tại của mẹ nguyên chủ đi.” cậu suýt nữa quên mất mẹ nguyên chủ vẫn đang trong tay kẻ đứng sau.
“Là hệ thống ‘Kiên Quyết Không Làm Cá Mặn’!” Hệ thống cứng rắn sửa lại cách xưng hô của Lâm Cửu, vừa mở định vị quét qua một vòng, “Mẹ nguyên chủ hiện đang điều trị ở một thành phố khác, tình trạng có tiến triển nhưng vẫn đang bị kiểm soát.”
Lâm Cửu gật đầu: “Không sao là được, bị kiểm soát là chuyện đã nằm trong dự tính.”
Buổi thử vai cho 《Nam Thành Dật Sự》 sẽ diễn ra sau ba ngày. Trong ba ngày này, Lâm Cửu không tình nguyện tiếp tục đi làm nhân viên vệ sinh tại khách sạn.
Thật ra cậu càng muốn ở nhà, nhưng để phù hợp với nhân thiết, cậu đành ôm nỗi uất ức tiếp tục lau sàn.
Cuối cùng cũng tới ngày thử vai, Lâm Cửu không kìm được mà lập tức xin nghỉ, vui vẻ chạy tới hiện trường.
Cuối cùng cũng không cần lau sàn nữa! Cảm động muốn khóc.
Tại hiện trường buổi thử vai của 《Nam Thành Dật Sự》.
“Lão Cố, ông có ưng ý ai chưa?” Phó đạo diễn ngồi cả buổi sáng, giờ cũng đã thấm mệt.
Đạo diễn Cố nhìn lướt qua tài liệu trước mặt, cũng lộ ra vẻ mệt mỏi. Ông đưa danh sách trong tay qua: “Đây là sàng lọc sơ bộ, sau còn phải chọn lại một lượt.”
Phó đạo diễn đã hợp tác với Cố đạo rất nhiều lần, rất hiểu tính cách của vị đại đạo diễn này: “Ông còn ngồi đây, chẳng phải là vẫn chưa thấy ai vừa ý.”
Cố đạo bị nói trúng tâm sự, liền ném danh sách sang bên: “Quả thật chưa thấy ai đặc biệt hài lòng.”
Bộ phim 《Nam Thành Dật Sự》 là tác phẩm tâm huyết Cố đạo chuẩn bị nhiều năm.
Vì bộ phim này, ông thậm chí mạo hiểm quyết định sử dụng phần lớn tân binh, còn tổ chức tuyển chọn người thường quy mô lớn, chỉ để tìm được nhân vật phù hợp nhất trong lòng.
Hiện tại các vai đã định ra, ngoại trừ nam chính là ảnh đế mới nổi Trần Thanh, những vai còn lại đều là người chưa nổi danh nhưng lại đúng chuẩn cảm nhận của Cố đạo về nhân vật.
Phó đạo diễn lắc đầu: “Tuyển cả sáng rồi, tìm được người phù hợp mới lạ. Nếu không thì ông về nghỉ ngơi trước, mai còn một ngày nữa, để người khác ngồi thay cũng được.”
Cố đạo cũng không quá kỳ vọng, thở dài: “Đã ngồi đây nửa ngày rồi, cũng chỉ còn lại buổi chiều thôi mà.”
“Đúng rồi, mấy hôm trước Tần tổng chẳng phải có nhắn gửi, nói có người muốn thử vai à? Người đó vẫn chưa tới hả?”
Nhắc đến chuyện này, mặt Cố đạo tối sầm lại.
“Từ lúc bắt đầu thử vai đến giờ, bao nhiêu người muốn nhét người vào? Những phim khác thì không nói, riêng bộ này thì không đời nào! Nếu cứ tùy tiện nhét vài bình hoa vào, tôi cần gì phải khổ thế này?”
Phó đạo diễn vội khuyên: “Lão Cố, bớt giận bớt giận. Dù sao cũng chỉ là đề cử, thử thôi, không đạt thì loại… Dù sao Tần tổng là nhà đầu tư lớn nhất của phim này, cũng không thể không nể mặt chút nào…”
“Phim này là trường hợp đặc biệt, không phù hợp thì một người cũng không châm chước!” Cố đạo đập tay lên bàn, “Cùng lắm tôi tự mình đi giải thích với Tần tổng!”
“Phải phải,” phó đạo diễn vội vàng dỗ dành, cười nói, “Nói không chừng người đó thật sự hợp vai thì sao? Tôi nhớ nhân vật Ứng Cẩm Xuyên này cần một người có gương mặt đẹp mà? Đám người bị nhét vào tuy không có tài cán gì, nhưng mặt thì phần lớn đều ổn mà…”
Ứng Cẩm Xuyên là vai quan trọng nhất sau nam chính trong 《Nam Thành Dật Sự》, nhưng tới nay vẫn chưa tìm được người phù hợp.
Cố đạo hừ lạnh: “Ứng Cẩm Xuyên là nhân vật bi tình, yêu cầu không chỉ có gương mặt. Với cái diễn xuất của mấy bình hoa hiện nay thì diễn được cái gì?”
Phó đạo diễn vội vàng gật đầu, thầm nghĩ ông không chỉ muốn mặt đẹp, còn muốn diễn xuất tốt, khí chất hợp vai, còn phải hợp mắt ông, thế thì tìm đâu ra người phù hợp?
Quả nhiên, sau khi ngồi tiếp thêm hai tiếng nữa, Cố đạo vẫn chưa tìm được người vừa lòng. Danh sách tuy có thêm vài cái tên, nhưng nhân vật “Ứng Cẩm Xuyên” trong lòng ông vẫn chưa thấy đâu.
Khi Lâm Cửu đến hiện trường, bên ngoài vẫn còn đang xếp hàng.
Cậu đã tra tư liệu trước, giờ nhìn quanh, quả nhiên phần lớn đều là gương mặt lạ, ít ai từng xuất hiện trên truyền hình.
Xem ra tin tức bộ phim sẽ dùng nhiều tân binh là thật.
Lâm Cửu đã đăng ký trước, ngoan ngoãn tìm một chỗ đứng chờ tới lượt.
Từ lúc Lâm Cửu bước vào, đã có không ít ánh mắt cảnh giác nhìn về phía cậu.
Không trách được, gương mặt thanh tú của cậu quá nổi bật, hoàn toàn không thua các lưu lượng đỉnh cao hiện nay, lại còn toát ra vẻ tự nhiên, đúng kiểu mỹ nam trời sinh.
Tại hiện trường cũng có nhiều người đẹp, nhưng khi đứng cạnh nhau liền thấy rõ khác biệt. Bao người như vậy, Lâm Cửu chỉ đứng yên lặng một chỗ mà vẫn thu hút ánh nhìn xung quanh.
Vài ánh mắt ẩn ẩn mang theo ghen ghét đảo qua người Lâm Cửu, nhưng cậu vẫn bình thản chơi điện thoại chờ thời gian trôi qua.
Bên này Lâm Cửu điềm tĩnh nhàn nhã, bên kia các thí sinh khác thì đã hơi mất kiên nhẫn.
Một người bực tức rút lại ánh mắt, nhỏ giọng oán trách với bạn: “Giờ ai cũng muốn nổi nhờ gương mặt, đáng tiếc lần này là Cố đạo tự mình chọn, không phải cứ có chống lưng là được.”
Người bạn kia liếc gã: “Sao mày biết người ta là nhờ mặt mà nổi? Đừng nói nữa, coi chừng người ta nghe được, đừng chuốc phiền phức.”
Người nọ miễn cưỡng ngậm miệng, liếc nhìn sang bên cạnh, lại chạm phải một ánh mắt cười như không cười —— chính là Lâm Cửu bị nhắc đến ban nãy. Tim gã giật thót, còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Cửu đã dời mắt đi.
Chờ thêm vài tiếng nữa, trời đã bắt đầu tối.
Cả buổi trưa, nơi này đã có không ít người đến rồi rời đi, có người còn khóc, không rõ là bị ban giám khảo nói gì.
Lâm Cửu nhìn đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt mình.
Trong phòng, Cố đạo cầm bình giữ nhiệt “Lao động vinh quang” của mình, mệt mỏi uống một ngụm trà nguội.
Phó đạo diễn nhìn đồng hồ: “Lão Cố, trời không còn sớm, còn lại vài người thôi, ông về nghỉ trước đi?”
Các giám khảo khác cũng phụ họa theo.
Cố đạo do dự một chút, rồi nói: “Dù sao cũng không còn mấy người, bảo bọn họ nhanh tay lên, xem qua cho xong.”
Phó đạo diễn gật đầu, hô: “Những người tiếp theo rút ngắn thời gian biểu diễn lại một chút, nhanh chóng kết thúc.”
Cố đạo chợt nhớ ra điều gì: “Người mà Tần tổng nhắn gửi có tới chưa?”
“Vẫn chưa thấy,” phó đạo nhớ lại, “Hình như tên là… Lâm Cửu gì đó. Có khi vẫn chưa tới lượt.”
Sắc mặt Cố đạo trầm xuống, ấn tượng với mấy người quan hệ ngày càng tệ: “Tôi thấy cậu ta là sẽ không tới. Chờ đến lúc này mới tới? Mấy bình hoa bây giờ đúng là không chịu nổi chút cực khổ nào…”
Phó đạo ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: “Người tiếp theo vào rồi, để sau hãy nói.”
Cố đạo hừ một tiếng không nói nữa, không kiên nhẫn nhìn về phía người vừa bước vào.
Giây phút tiếp theo, ông sững người ngay tại chỗ.