“Chuyện như vậy cũng có thể gặp được, đây là số mệnh.” Hệ thống trong đầu cùng Lâm Cửu cảm khái về cuộc đời.
Lâm Cửu còn chưa kịp mở miệng thì Tần Khai Diệu bỗng nhiên đưa tay ra, chạm vào mặt cậu.
Lâm Cửu lập tức sầm mặt: “Bây giờ mấy ông chủ đều không biết giữ ý tứ như vậy sao? Vừa mới gặp đã ra tay?”
Tần Khai Diệu không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lâm Cửu và hệ thống.
Trong mắt hắn, người trước mặt có ngũ quan tinh xảo, khí chất trong trẻo, đôi mắt đào hoa vừa ngây thơ vừa nghiêm túc nhìn hắn, giống như một chú nai con vô tội, hoàn toàn là mẫu người hắn yêu thích.
Hắn hừ khẽ một tiếng, cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được liền nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cậu.
Xúc cảm giống hệt như tưởng tượng, rất tuyệt.
Tiểu tử kia như thể nổi giận, trừng mắt nhìn hắn, ngoài cứng trong mềm, càng khiến hắn thấy thú vị.
Tần Khai Diệu bật cười khẽ.
Ai ngờ tiếng cười ấy lại chọc giận "vật nhỏ" vừa bị hắn động vào, đối phương xoay người muốn bỏ đi.
Tần Khai Diệu sửng sốt, không kịp suy nghĩ đã đưa tay giữ cậu lại, cúi đầu, ghé sát tai cậu khẽ cười nói: “Đi đâu vậy, chẳng phải cậu cố tình tiếp cận tôi à?”
Lâm Cửu vốn đã tức giận vì hành động của Tần Khai Diệu, định đổi hướng rời đi thì bị giữ lại.
Một câu “Đại ca anh có vấn đề gì hả” còn chưa kịp nói ra đã nuốt vào.
Ngay từ đầu Tần Khai Diệu đã biết nguyên chủ cố ý tiếp cận hắn sao?
Suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh, trong chớp mắt Lâm Cửu đã lướt qua cốt truyện một lượt trong lòng.
Nếu Tần Khai Diệu ngay từ đầu đã biết nguyên chủ tiếp cận hắn có mục đích, thì việc hắn ban đầu tỏ ra ôn nhu với nguyên chủ, cũng chỉ là giả tạo và dụ dỗ.
Lâm Cửu trong lòng chợt lạnh đi, nguyên chủ đúng là bị người khác lợi dụng đến tận cùng, còn ngốc nghếch yêu người ta nữa.
“Cả đời chưa từng có ai dám lợi dụng ta, Tần Khai Diệu thì có thể đấy.” Lâm Cửu cười lạnh.
“Hãy nói cho công bằng, Tần Khai Diệu hiện tại chỉ vừa mới gặp ngươi, người bị lợi dụng là nguyên chủ.” Hệ thống chỉnh lại lời.
Lâm Cửu chẳng thèm để tâm: “Nguyên chủ thì cũng là ta! Ngươi nhìn xem khuôn mặt này của nguyên chủ, lại có người nỡ lòng nào lợi dụng cậu ấy sao? Thật sự là khinh thường nhan sắc đấy!”
Hệ thống: “…… Vậy nên, ngươi định làm gì bây giờ?”
Lâm Cửu cười mỉm: “Đương nhiên là lợi dụng lại thôi, ai lại làm không công chứ.”
Hệ thống: “Hả?”
Lâm Cửu: “Đã như vậy thì chi bằng mượn thế của Tần Khai Diệu để xử lý tên hung thủ giết cha của nguyên chủ.”
Lâm Cửu nghĩ bụng, cả đời mình chưa từng chịu thiệt, cũng chẳng bao giờ tha thứ cho kẻ làm hại mình. Đã nhận nhiệm vụ thay nguyên chủ thì phải làm hết sức mình, thay người ta báo thù.
Lâm Cửu xoay người, nhìn Tần Khai Diệu, nở nụ cười rạng rỡ.
“Tần tổng, ngài sao vậy? Có cần tôi giúp gì không?”
Hệ thống thất kinh: “Không phải nguyên chủ từng nói, cả đời này không muốn dây dưa tình cảm với Tần Khai Diệu nữa à……”
Lâm Cửu vẻ mặt vô tội: “Ngươi đang nghĩ gì vậy? Ta chỉ đang giúp anh ta tìm một căn phòng để nghỉ ngơi thôi mà.”
Hệ thống: “Ta tin ngươi mới là lạ, ngươi mà lại tốt bụng như vậy?”
Lâm Cửu: “Tất nhiên là không rồi, ta chỉ muốn bám xe của ông trùm giới giải trí, nói trắng ra là muốn lợi dụng hắn thôi.”
“Ngươi còn muốn vào giới giải trí sao? Lại đi con đường cũ của nguyên chủ?”
“Tại sao lại không chứ,” Lâm Cửu cười, “Giới giải trí là con đường ngắn nhất để một người bình thường vươn lên tầng lớp cao. Nhìn qua thì kẻ giật dây phía sau cũng là kẻ có thế lực, muốn báo thù thì bản thân cũng phải mạnh lên đã. Yên tâm, ta sẽ không ngốc như nguyên chủ……”
Khi Tần Khai Diệu tỉnh lại, đầu vẫn đau như búa bổ.
Hôm qua uống bao nhiêu rượu thế này…… Tần Khai Diệu đưa tay định tìm công tắc đầu giường, lại sờ hụt.
Hắn sững sờ, lúc này mới nhận ra đây không phải là nhà mình, ký ức tối qua dần dần quay lại.
Tối qua hắn tham dự một bữa tiệc, kết quả bị người ta bỏ thuốc vào rượu…… Vừa mới cảm thấy khác lạ, hắn đã ý thức được có chuyện xảy ra, không ngờ lại bị chơi trò bẩn như vậy, nhất thời cảm thấy tức giận.
Phát hiện có người cố tình dẫn hắn rời khỏi hội trường, hắn dứt khoát giả bộ không tỉnh táo mà rời đi. Hắn vốn định xem thử là kẻ nào to gan như vậy, dám giở trò sau lưng hắn.
Tuy nhiên nếu đối phương hợp khẩu vị, thì hắn cũng không ngại thuận nước đẩy thuyền.
Kết quả tuy rằng có gặp một thanh niên, nhưng hình như chẳng có chuyện gì xảy ra?
Tần Khai Diệu nằm trên giường, tuy cảm thấy cơ thể không dễ chịu do rượu, nhưng đúng là không có dấu vết gì đặc biệt.
Điều này có hơi nằm ngoài dự đoán của hắn.
Tần Khai Diệu xoa xoa giữa hai lông mày, ngồi dậy, còn chưa ngồi vững thì nghe thấy tiếng cửa mở.
Hắn ngẩng đầu, liền thấy một thanh niên bưng nước bước vào.
Hắn vẫn còn ấn tượng – chính là cậu thanh niên hắn tình cờ gặp ngoài hội trường tối qua.
Cậu ta vẫn chưa rời đi?
Tần Khai Diệu nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lạnh xuống.
Cứ tưởng chỉ là hiểu lầm, không ngờ hóa ra là chiêu “lạt mềm buộc chặt” sao?
Thoạt nhìn khí chất sạch sẽ, hóa ra cũng là kẻ dùng vẻ ngoài tô vàng nạm ngọc để đi đường tắt.
Tần Khai Diệu ánh mắt đầy mỉa mai, lạnh lùng ngồi trên giường. Hắn muốn xem tiếp theo cậu ta còn trò gì nữa.
Thanh niên đi đến bên cạnh hắn, cười ôn hòa: “Tần tổng, ngài tỉnh rồi à, uống chút nước không?”
Quả nhiên biết thân phận của hắn, Tần Khai Diệu cười lạnh trong lòng.
“Cậu là ai?” Tần Khai Diệu không nhận ly nước.
Nghe hắn mở miệng, ánh mắt thanh niên sáng lên, lập tức đứng thẳng người, ngữ khí nghiêm túc:
“Chào Tần tổng, tôi tên là Lâm Cửu Cửu.”
Tần Khai Diệu sững sờ, ngàn vạn lần không ngờ lại phát triển như vậy.
Ngữ khí của thanh niên nghiêm túc hệt như đang tham gia phỏng vấn.
Vừa mới nảy sinh ý nghĩ đó, Tần Khai Diệu đã nghe thanh niên tiếp tục với giọng đầy kính ngưỡng: “Tôi từng theo dõi các buổi phỏng vấn của ngài, là một người ngưỡng mộ ngài, vô cùng khâm phục thành tựu của ngài trong lĩnh vực diễn xuất!”
“Ngài từng trả lời phỏng vấn, nói về hiện trạng giới nghệ sĩ, thật sự nói quá hay! Quan điểm của ngài về sự phát triển ngành phim ảnh đương đại, tôi đã học đi học lại rất nhiều lần, ngài thật sự rất lợi hại!”
Tần Khai Diệu cảm nhận được sự kích động của cậu, ánh mắt trở nên kỳ lạ.
“Cậu…… Xem qua phỏng vấn của tôi? Cậu nhận ra tôi như vậy à?”
Thanh niên vô cùng chân thành: “Tất nhiên! Tối qua tôi tình cờ gặp ngài, thấy ngài hình như say rượu, nên giúp ngài đặt một phòng nghỉ.”
Người trước mặt toàn thân toát ra vẻ nghiêm túc và chính trực, khiến Tần Khai Diệu không khỏi dao động.
Chẳng lẽ thật sự là hiểu lầm?
Tần Khai Diệu trầm mặc một lúc, rồi khẽ ho: “Cảm ơn.”
Lâm Cửu ánh mắt long lanh: “Ngài khách sáo quá! Không giấu gì ngài, diễn xuất luôn là giấc mơ của tôi, tôi cũng luôn học hỏi về phương diện đó. Nghe nói ngài đầu tư một bộ phim gần đây đang tuyển diễn viên, tôi còn định đi thử vai!”
Tần Khai Diệu không tự chủ bị nụ cười của thanh niên làm cảm động, có lẽ chính hắn cũng không nhận ra, thái độ của mình đã tốt hơn rất nhiều, ánh mắt cũng dịu lại.
“Cậu nói là 《Nam Thành Dật Sự》?” Tần Khai Diệu nhớ lại, hình như đúng là có một bộ phim như vậy do hắn đầu tư gần đây.
“Vâng, chính là bộ đó! Tôi cảm thấy bộ phim này có cảm xúc rất đặc biệt……” Lâm Cửu bắt đầu bày tỏ cảm nhận mãnh liệt của mình với bộ phim.
Tần Khai Diệu:……
Nói thì hay thật, cảm nhận cũng sâu sắc, nhưng vấn đề là… hắn vẫn đang nằm trên giường đấy!
Tần Khai Diệu có chút ngượng ngùng, vội cắt ngang lời thanh niên.
“À…… Xin lỗi! Gặp ngài khiến tôi quá kích động, vừa nhắc đến chủ đề này là tôi không thể ngừng được, mong là không làm phiền ngài.” Thanh niên dường như mới nhận ra hoàn cảnh hiện tại, vội dừng lại, ngượng ngùng gãi đầu, mặt hơi đỏ lên.
Cậu có chút thẹn thùng cúi đầu, từ góc nhìn của Tần Khai Diệu, có thể thấy rõ đường nét sườn mặt tinh tế cùng gò má ửng đỏ, lông mi dài rũ xuống tạo thành một bóng mờ nhỏ, làn da trắng mịn dưới ánh đèn trông như ngọc sáng……
Tần Khai Diệu trong khoảnh khắc liền nhớ lại cảnh tượng mơ hồ tối qua khi bị thuốc phát tác hoàn toàn, chính là hình ảnh này.
Dưới ánh đèn mờ ảo, thanh niên nửa dìu nửa ôm đưa hắn vào phòng…… Trước mắt là chiếc cổ thon dài cùng xương quai xanh tinh tế……
Tần Khai Diệu hít một hơi thật sâu.
Từ ngoại hình đến khí chất, người tên Lâm Cửu Cửu này hoàn toàn hợp với gu thẩm mỹ của hắn.
“Không sao, cậu nói rất hay.” Tần Khai Diệu mở miệng, giọng nói cũng ôn hòa hơn nhiều.
Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút từ tính quyến rũ.
Nghe hắn cổ vũ, Lâm Cửu lập tức ngẩng đầu, mặt mày rạng rỡ vì được thần tượng công nhận.
Tần Khai Diệu cười nói: “Tôi thấy cậu hiểu rất sâu sắc về 《Nam Thành Dật Sự》, hẳn là nên đi thử vai, vai đó thật sự hợp với cậu.”
Nói rồi, hắn đưa cho Lâm Cửu một tấm danh thiếp tinh xảo.
“Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có số riêng của tôi. Nếu trong lúc thử vai có gì khó khăn, cậu có thể nhắn tin cho tôi.”
Lâm Cửu ngẩn người nhận lấy danh thiếp.
Cái này, cái này… là được thần tượng công nhận rồi? Còn có cả phương thức liên lạc riêng nữa!
Lâm Cửu mặt đỏ bừng.
“Cảm ơn Tần tổng! Tôi, tôi…… Tôi sẽ giữ gìn cẩn thận!”
Nhìn thấy thanh niên tay chân luống cuống, Tần Khai Diệu không nhịn được bật cười.
Quả nhiên, đúng khẩu vị của hắn.
Cho dù cậu ta cố ý tiếp cận mình, thuận nước đẩy thuyền một chút cũng không tệ.
Huống hồ, hiện tại hắn vẫn tương đối tin tưởng cách nói của Lâm Cửu, có lẽ thật sự chỉ là một sự trùng hợp.
Lâm Cửu rời khách sạn, nhìn tấm danh thiếp trong tay, hài lòng cười, rồi tiện tay nhét vào túi.
Lúc này hệ thống mới dám lên tiếng sau khi nãy không dám làm phiền ký chủ “phát huy”.
“Vậy là xong rồi sao? Tần Khai Diệu dễ dụ vậy à!”
Lâm Cửu lắc đầu: “Tần Khai Diệu loại người mắc chứng nghi ngờ nặng, làm gì dễ dụ vậy chứ.”
Hệ thống khó hiểu: “Hả? Nhưng vừa rồi hắn đối với ngươi……”
Lâm Cửu lấy gương nhỏ ra, tự ngắm rồi si mê nói: “Nhưng thái độ của hắn tốt thật, tất nhiên là vì…… Hắn bị nhan sắc của ta làm mờ mắt.”
Hệ thống: “……”
Lâm Cửu: “Không thấy hắn đưa luôn cả số riêng sao? Không có lý do gì lại cho phương thức liên lạc ngoài công việc cả, chẳng phải là muốn bao dưỡng ta à.”