Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra.

Một thanh niên cẩn thận thò đầu vào trong phòng, quan sát một chút, thấy mấy người đang ngồi ở bàn giám khảo liền lập tức nở một nụ cười ngượng ngùng.

Đó là một thanh niên có vẻ ngoài quá mức xinh đẹp, đôi mắt tựa như chất chứa ánh trăng dịu dàng. Khi cậu cười, cả căn phòng dường như bừng sáng vài phần.

Ngây thơ, khờ dại, thuần khiết, lại linh động.

Cố đạo sững sờ ngồi trên ghế, suýt chút nữa buột miệng thốt lên một câu: “Ứng Cẩm Xuyên!”

Thật sự chính là Ứng Cẩm Xuyên mà ông từng hình dung!

Thuần khiết, chói sáng, dịu dàng.

Trong kịch bản, lần đầu tiên Ứng Cẩm Xuyên xuất hiện là dưới ánh trăng.

Anh là tinh linh ánh trăng.

《Nam Thành Dật Sự》 nghe có vẻ là một cái tên văn nghệ, nhưng câu chuyện lại ngập tràn sắc thái kỳ ảo. Tinh linh Ứng Cẩm Xuyên sinh ra dưới ánh trăng, lần đầu tiên bước vào thế giới phàm nhân, gặp một thanh niên u ám tàn tật tên Tư Lan, và một cô gái nghèo bán bánh đường tên Phương Nhược.

Câu chuyện kể rằng, lần đầu tiên bước chân vào thế gian, Ứng Cẩm Xuyên đơn thuần như một tờ giấy trắng, Tư Lan u ám bi quan, bề ngoài lạnh lùng nhưng lại đưa tay ra giúp đỡ, còn Phương Nhược là một cô gái nở nụ cười dịu dàng yếu đuối nhưng bất ngờ lại rất mạnh mẽ. Ba người ở trong một thị trấn nhỏ cùng trải qua những câu chuyện dở khóc dở cười, cuối cùng khiến Ứng Cẩm Xuyên dần hiểu ra ý nghĩa của nhân sinh.

Thanh niên bước vào lúc này, như thể là Ứng Cẩm Xuyên từ trong tưởng tượng hạ phàm, bước vào hiện thực.

Đạo diễn nhìn chằm chằm thanh niên ở cửa, môi mím chặt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Ông thì thầm nói: “Người tốt như vậy... vì sao... vì sao lại có kết cục như thế?”

Đây là một câu thoại trong kịch bản, là lời thoại của nhân vật Tư Lan.

Trong câu chuyện, Ứng Cẩm Xuyên luôn giúp đỡ người khác, nhưng kết cục của anh lại là bi kịch.

Có vẻ như nghe thấy lời đạo diễn nói, trong mắt thanh niên cũng hiện lên sự mơ hồ.

“Tôi... không thật sự hiểu rõ.” Thanh niên cúi người, như đang gánh chịu nỗi thống khổ lớn lao, trong mắt anh có sự hoang mang, nhưng không có oán hận.

Dù cho sự giúp đỡ của anh không đổi lại được sự cảm kích, ngược lại còn vì năng lực khác biệt mà mang họa sát thân, nhưng anh vẫn không hiểu được thế nào là oán hận.

“Tôi không thật sự hiểu rõ, nhưng tôi... không hối hận. Tôi chỉ cảm thấy, tôi nên làm như vậy.”

Đây là một đoạn lời thoại của Ứng Cẩm Xuyên trong kịch bản.

Anh luôn bị chính những người được anh cứu làm tổn thương. Anh không oán hận, nhưng những người biết được câu chuyện của anh, rất khó không cảm thấy đau lòng thay cho anh.

Khoảnh khắc này, mọi người trong phòng dường như đều cảm nhận được tâm trạng của Tư Lan trong truyện:

Tại sao anh lại có kết cục như vậy?

Hoang mang, phẫn nộ, buồn bã, đau đớn.

“Tôi diễn xong rồi.” Đột nhiên, một giọng nói phá vỡ bầu không khí đang đông cứng trong phòng.

Nét thống khổ và hoang mang trên khuôn mặt thiếu niên lập tức biến mất trong chớp mắt.

Ứng Cẩm Xuyên – người khiến người ta muốn ôm lấy an ủi – thoáng chốc đã biến mất.

Thanh niên hơi cúi người, nở nụ cười đầy tinh thần và hăng hái với giám khảo đang ngồi giữa sân khấu.

Khoảnh khắc ấy, mọi người như mới thoát khỏi bầu không khí ban nãy, trong lòng dâng lên một nỗi tiếc nuối không thể kiềm chế, đặc biệt là Cố đạo.

Hoàn toàn quên mất chính ông vừa là người hối thúc phải nhanh chóng kết thúc buổi thử vai.

Biên kịch mắt sáng rỡ, nhẹ nhàng chọc chọc phó đạo diễn, cảm thán: “Người như thế này, nếu Cố đạo còn không hài lòng thì khỏi cần chọn nữa, tự mình diễn luôn đi!”

Sự lo lắng của biên kịch hiển nhiên đã không xảy ra, bởi vì Cố đạo kích động đến nỗi vỗ bàn một cái, suýt chút nữa làm bình giữ nhiệt đổ xuống đất: “Không cần tuyển nữa, chính là cậu ta!”

Sau đó, ông luống cuống cầm lấy danh sách, hỏi thanh niên: “Cậu tên là gì?”

Thật không ngờ lại có một viên ngọc quý như vậy mà ông ta không biết!

Rồi ông nghe thấy giọng nói thanh thanh vang lên: “Tôi tên là Lâm Cửu Cửu.”

Cố đạo ngẩn người, cảm thấy cái tên này nghe quen quen.

Ông theo bản năng nhìn sang phó đạo diễn, phó đạo cũng mơ hồ trong hai giây, mới nhớ ra cái tên này từng nghe ở đâu đó.

“Cậu là... người mà Tổng giám đốc Tần đề cử đến?” Phó đạo diễn có chút không thể tin nổi.

Lúc này Cố đạo mới sực nhớ ra, lập tức rơi vào hoài nghi nhân sinh.

Bình hoa? Cái quỷ gì mà gọi là bình hoa, nếu đây mà là bình hoa thì không ít diễn viên khỏi cần diễn nữa!

Nhớ lại sự bất mãn trước đó với Lâm Cửu Cửu, Cố đạo có chút xấu hổ, lại có chút may mắn, thầm nghĩ may mà chưa bỏ qua một hạt giống tốt thế này.

Cửa đột nhiên lại mở ra.

Lâm Cửu nghe thấy một giọng nói ôn hòa vang lên: “Thế nào rồi?”

Lâm Cửu ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên: “Tổng giám đốc Tần!”

Tần Khai Diệu cười với cậu, sau đó quay sang bắt tay với Cố đạo và những người khác.

Cố đạo nhớ đến thái độ khó chịu ban đầu với người mà Tần Khai Diệu giới thiệu, cười gượng: “Tổng giám đốc Tần, sao ngài lại tới?”

“Tôi đến xem một chút,” Tần Khai Diệu vẫn mỉm cười, “Tôi rất xem trọng vở kịch này của đạo diễn Cố, dù sao cũng là tôi đầu tư, cũng nên tìm hiểu một chút tình hình.”

Sau đó hắn quay sang nhìn Lâm Cửu, dịu dàng nói: “Nếu lát nữa cậu không bận gì thì để tôi đưa cậu về.”

Lâm Cửu sững người: “A? Tôi...”

“Ra ngoài rồi nói tiếp.” Tần Khai Diệu chớp mắt với cậu, Lâm Cửu đành ngậm miệng.

Cố đạo trong lòng đảo mắt một cái. Nói thì hay lắm, còn cố ý nhắc đến đầu tư, chẳng phải là tới nâng đỡ tiểu tình nhân à?

Nghĩ vậy, Cố đạo lại thấy bực bội.

Cậu có biết tiểu tình nhân của cậu lợi hại cỡ nào không? Còn cần cậu đến chống lưng sao? Suýt nữa tôi đã tưởng cậu ta là người dùng quan hệ chen chân.

Còn nữa, một đứa trẻ vừa đẹp vừa có thực lực thế này, hà tất phải đi đường tắt... Nhất là với người như Tần Khai Diệu, nổi tiếng trong giới vì đổi tình nhân như thay áo, chia tay dứt khoát không dây dưa, thật sự không đáng chút nào.

Mang theo một chút tiếc nuối vi diệu và hận không thành thép, Cố đạo tiễn hai người rời đi, suốt đoạn đường ngắn đều đánh giá Lâm Cửu khiến cậu cảm thấy khó hiểu.

Khi Lâm Cửu và Tần Khai Diệu ra đến cửa, rõ ràng cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Phía sau thấp thoáng vang lên tiếng nói:

“Cậu xem, tôi đã nói cậu ta là được nhờ nhan sắc lên vị trí rồi mà cậu còn không tin! Mẹ nó, lần này chắc chắn cậu ta được chọn, Tổng giám đốc Tần đích thân đến cơ mà... Phi, tôi khinh cái loại người này, Tổng giám đốc Tần là ai chứ, cậu ta chẳng qua là cái đồ bán...”

“Lâm Lang, cậu đừng nói nữa...”

Giọng nói ấy không nhỏ, Lâm Cửu nghe thấy, Tần Khai Diệu cũng vậy.

Lâm Cửu khẽ nhíu mày, còn Tần Khai Diệu lại như không nghe thấy gì, bước chân hoàn toàn không dừng lại.

Có lẽ trong lòng Tần Khai Diệu, lời người kia nói cũng không sai. Mà việc theo đuổi tiểu tình nhân có thể dùng rất nhiều cách, có thể bề ngoài dịu dàng, nhưng không cần thiết phải tốn công đến mức đặc biệt giữ gìn danh tiếng giúp người ta.

Nhưng Lâm Cửu vốn dĩ cũng không trông mong Tần Khai Diệu sẽ bảo vệ mình, cậu không để lộ cảm xúc, chỉ liếc nhìn về hướng phát ra âm thanh kia, ghi nhớ khuôn mặt người đó. Hình như tên là Lâm Lang phải không?

Cậu không phải người có tính nhẫn nhịn hay tu dưỡng tốt gì, tốt nhất đừng để cậu gặp lại. Lâm Cửu âm thầm ghi một bút vào sổ nhỏ của mình.

“Lên xe đi, để tôi đưa cậu.” Lâm Cửu ngượng ngùng, nhưng Tần Khai Diệu cười dịu dàng, cậu không tiện từ chối, chỉ đành lên xe.

Lâm Cửu ngồi ở ghế phụ, có vẻ hơi không quen, không biết là vì chưa từng ngồi xe sang, hay là vì không ngờ có một ngày lại được ngồi bên cạnh thần tượng của mình. Tóm lại là tay chân lóng ngóng, mặt đỏ bừng.

Tần Khai Diệu liếc nhìn cậu qua khóe mắt, nhịn không được bật cười, tâm trạng tốt lên rõ rệt.

“Tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi? Sao vậy, không muốn gặp tôi à?” Tần Khai Diệu trêu chọc cậu.

“A? À, không phải...” Quả nhiên bị trêu một cái là trúng ngay, Lâm Cửu lắp bắp không nói nên lời, khiến Tần Khai Diệu bật cười.

Lâm Cửu quay mặt sang hướng khác, như thể quá ngượng ngùng.

Ngay cả vẻ thẹn thùng cũng đáng yêu, Tần Khai Diệu nghĩ.

Người đáng yêu như vậy mà lại không được ăn, thật sự quá tiếc nuối…

Nhưng hắn tin rằng chẳng mấy chốc, hắn sẽ đạt được điều mình mong muốn. Tần Khai Diệu vừa nghĩ vừa hài lòng.

Trên ghế phụ, Lâm Cửu quay đầu về hướng khác.

“Buồn nôn, dầu mỡ quá!” Lâm Cửu giận dữ, “Tôi không diễn nổi nữa! Cái vẻ mặt giả vờ ôn nhu kia, coi người ta là đồ ngu à!”

Hệ thống trầm ngâm lên tiếng: “Hắn ta đâu có coi cậu là đồ ngu mà chơi đùa.”

“Cá mặn, im miệng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play