Tôi về công ty nộp đơn xin nghỉ việc, bàn giao công việc đang làm. Quá trình này diễn ra cực kỳ suôn sẻ, không một ai làm khó tôi. Chỉ khi tôi rời đi, ánh mắt của họ đồng loạt dừng lại ở phía sau lưng tôi, như thể muốn đốt thủng cả quần áo của tôi.
"Không ngờ Tiểu Triệu lại có bản lĩnh như vậy." Trước khi đóng cửa lại, tôi nghe thấy không biết ai đang nói: "Quả nhiên người không biết xấu hổ, ngược lại có thể sống sung sướng."
Mấy ngày tiếp theo Tần Vô Nguyệt còn có những công việc khác, mãi đến một tuần sau, anh ấy mới gọi điện cho tôi.
"Tôi bảo trợ lý đến đón cô."
Căn hộ rộng đến mức đáng kinh ngạc, thậm chí có cả một bức tường là kệ kính trong suốt, bên trong treo đủ loại nhạc cụ. Trong số đó có một cây đàn guitar, nghe nói là do một nghệ sĩ bậc thầy đẳng cấp thế giới làm thủ công, trị giá hàng chục triệu. Năm ngoái, trong buổi hòa nhạc mười vạn người cháy vé đó, anh ấy đã chơi cây đàn này.
Tôi ngửa đầu nhìn ánh sáng phản chiếu trên mặt đàn, trong lòng lại nghĩ đến cây đàn guitar cũ nát không biết đã qua tay bao nhiêu người, khi chúng tôi còn hát rong dưới đường hầm. Âm thanh dù có chỉnh thế nào cũng không chuẩn, Tần Vô Nguyệt chỉ có thể tự điều chỉnh để làm quen. Đến nỗi sau này khi chúng tôi cuối cùng cũng tích cóp đủ tiền mua được một cây đàn guitar mới, anh ấy chơi lại luôn bị phô phang.
Nửa đêm Tần Vô Nguyệt cuối cùng cũng trở về, mùi rượu và nước hoa trên người anh ấy quyện thành một khối, cổ áo sơ mi còn dính những vết son môi loang lổ. Anh ấy dường như tâm trạng rất tệ, mặt trầm xuống bước đến, tiện tay kéo cà vạt, trói chặt cổ tay tôi, rồi nói một câu:
"Cô cũng biết nghe lời đấy."
Sau đó, anh ta ghì chặt cả người tôi xuống sofa.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play