Thượng Hải những ngày mưa dầm ẩm ướt, ngột ngạt đến khó chịu.
Tôi đứng trong phòng pha trà, xé một gói cà phê hòa tan, lắng nghe mấy đồng nghiệp bên cạnh buôn chuyện.
"Trận mưa này, chắc cũng gần hai tuần rồi nhỉ?"
Chị Trần nói: "Không biết bao giờ mới dứt, quần áo trong nhà mốc meo hết cả."
Nói đến đây, chị ấy như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn tôi: "Tiểu Triệu, tối nay tiệc của giới truyền thông em cũng đi chứ? Đừng có trốn nha, nghe nói Tần Vô Nguyệt cũng đến đấy. Em là fan của anh ta mà, Tiểu Trương bảo ngay cả hình nền máy tính của em cũng là ảnh anh ta."
Tôi cười cười: "Trùng hợp thôi..."
"Con gái mà, mê thần tượng có gì mà ngại."
Tôi chỉ cười, không đáp lời. Với tài ăn nói của chị Trần, nếu tôi phản bác tiếp, chị ấy có thể đưa ra hàng chục lý do để tranh luận với tôi.
Tôi quay người, định rời khỏi phòng pha trà.
Phía sau, Tiểu Trương lại gọi tôi lại: "Này! Triệu Nguyệt, cà phê của cậu quên lấy này."
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy ly cà phê bị bỏ quên dưới vòi nước nóng. Chất lỏng màu nâu đã tràn ra, chảy dọc theo thành ly xuống.
"...Xin lỗi, tôi quên mất."
Tôi bước tới tắt vòi nước, tiện tay rút tờ khăn giấy lau dọn bãi chiến trường, sau đó đổ bỏ ly cà phê, quay về chỗ làm.
Tiểu Trương đi theo sau tôi, ghé đầu lại: "Sao cậu cứ như người mất hồn vậy?"
"Đâu có?"
Tôi lại theo thói quen nở nụ cười hòa nhã, định lờ đi chuyện này. Nhưng cô ấy không dễ bị lừa: "Sao mà không có? Tay cậu cứ run lẩy bẩy kìa."