Trong xe, mùi hương trầm ám cùng mùi rượu thoang thoảng quyện vào nhau. Tôi co ro ngồi đó, hai tay quy củ đặt lên đầu gối.
"Anh Tần..."
"Cô định cứ thế đi bộ về nhà sao?"
Tần Vô Nguyệt lười biếng châm điếu thuốc, đốm lửa chợt lóe chợt tắt trong đêm tối, lại là ánh sáng duy nhất.
"...Cũng không phải, vốn định quét xe đạp công cộng đi tàu điện ngầm, nhưng không tìm thấy."
Tần Vô Nguyệt không đáp lời, anh ấy liếc mắt một cái, trợ lý bên cạnh liền mở miệng giải thích: "Giờ này, chuyến tàu điện ngầm cuối cùng chắc đã ngừng hoạt động rồi."
"Triệu Nguyệt."
Chưa đợi tôi trả lời, Tần Vô Nguyệt lại mở miệng: "Lúc trước cứ nghĩ tôi vào trại tạm giam rồi sẽ không ra được nữa, không phải vội vã bỏ tôi lại để đi hưởng ngày lành sao?"
"Tôi còn tưởng cô rời xa tôi sẽ sống tốt lắm chứ, sao nhiều năm như vậy vẫn luẩn quẩn như thế? Cô sắp 30 rồi phải không?"
Đèn xe cuối cùng cũng bật sáng vào khoảnh khắc này, dưới ánh sáng lờ mờ, vì khoảng cách quá gần, tôi có thể nhìn rõ cảm xúc ngập tràn trong mắt anh ấy. Như thủy triều, sắp tràn ra nhấn chìm cả người tôi là sự châm chọc và mỉa mai. Tôi bỗng thấy bất lực, cũng không thể phản bác, đành thở dài: "Thật xin lỗi anh, là tôi năng lực không đủ, làm anh thất vọng rồi."
"Xin lỗi thì không cần." Anh ấy cười nhướn mày: "Nhìn cô sống không tốt, với tôi mà nói, là chuyện tốt."
Con người này, trải qua 6 năm thời gian tôi luyện, trước mặt người ngoài đã rất biết diễn kịch. Nhưng khi đối mặt với tôi, dường như anh ấy lười cả việc giữ lại chút thể diện nào.
Tôi trầm mặc một lát, mắt thấy xe đã đi vào bãi đỗ xe ngầm của một khách sạn 5 sao gần đó. Tần Vô Nguyệt dụi tắt thuốc, bước xuống xe khi trợ lý kéo cửa, rồi anh ấy tựa vào cửa xe nhìn tôi. Vẻ mặt như xem kịch vui, biểu cảm hài hước: "Cô định ngủ trong xe tối nay sao?"
Ánh đèn trong thang máy sáng chói mắt, quá trình đi lên cực kỳ êm ái, tôi đứng trong một góc, cách Tần Vô Nguyệt hai bước. Giống như không ai có ý định đến gần ai.
Tôi cúi đầu, nhớ lại rất nhiều năm trước, lần đầu tiên chúng tôi đến thành phố lớn, lần đầu tiên đi thang máy, cabin thang máy vừa cũ vừa nát, quá trình đi lên rung lắc dữ dội. Thang máy chật ních người, mùi thuốc lá và mồ hôi trộn lẫn vào nhau, tôi muốn nôn đến phát điên. May mà Tần Vô Nguyệt bên cạnh nắm chặt tay tôi, giọng nói bên tai nhẹ như lông chim.
Anh ấy hỏi, chóng mặt sao, có muốn lát nữa dựa vào anh một chút không.
Nhớ lại chuyện của tuổi thiếu niên tôi luôn không kìm được mà thất thần, ánh mắt mất tiêu cự nhìn vào mặt gương phía trước, thấy mái tóc được Tần Vô Nguyệt chăm chút tỉ mỉ, chiếc nhẫn đá quý đắt tiền đeo trên ngón giữa. Anh ấy trong gương đối diện với ánh mắt tôi, rồi khẽ cười: "Đến rồi, còn muốn tôi mời cô ra ngoài sao?"
Đã rất nhiều năm sau rồi.
Đây mới là hiện thực.
Chúng tôi vẫn luôn, vẫn luôn, sống trong hiện thực.
Tôi tỉnh táo lại, đi theo sau Tần Vô Nguyệt bước ra khỏi thang máy. Xuyên qua hành lang trải thảm đỏ dày cộp, cuối cùng là căn penthouse tổng thống xa hoa đến phù phiếm. Cửa sổ kính sát đất 180 độ được lau rất sạch sẽ, tầm mắt tôi lướt qua, nhìn thấy cảnh đêm rõ mồn một của cả thành phố.
Anh ấy mở quầy rượu, rót cho mình một ly rượu vang đỏ, rồi quay người nhìn tôi: "Lại ngẩn người, cô đang nghĩ gì đấy?"
Tôi nghĩ, hóa ra thế giới anh ấy nhìn thấy bây giờ, là như thế này.
Mọi thứ đều cao vời vợi, lại xa vời như vậy.
Năm 17 tuổi, chúng tôi ngồi trên chiếc máy kéo nhả khói đen, rồi trốn vé chen chúc trên chiếc xe buýt liên huyện đầy mùi xăng, bảy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng trốn thoát khỏi quê nhà. Đặt chân lên vỉa hè lát gạch đỏ của thành phố, xung quanh nhà cao tầng san sát, tầm mắt chúng tôi bị che khuất, chỉ có thể nhìn thấy dòng người qua lại như dòng sông chảy xiết bên mình.
Tôi cảm thấy nơi này quá lớn, có lẽ cả đời này tôi cũng không thể dùng đôi chân mình để đo đạc hết một thế giới rộng lớn như vậy.
Không thể suy nghĩ nữa.
"...Không có gì."
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng điệu chân thành: "Anh Tần, chuyện trước đây là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi anh, nếu anh yêu cầu tôi làm gì để bù đắp, tôi cũng có thể làm. Nhưng xin anh hãy cho tạp chí của chúng tôi một cơ hội, thời buổi này cuộc sống không dễ dàng, tôi và đồng nghiệp đều còn muốn giữ được công việc..."
Những lời thoại đã tập luyện vô số lần trong đầu, tôi đọc trôi chảy ra. Suốt quá trình Tần Vô Nguyệt vẫn dựa vào quầy rượu, mỉm cười nhìn tôi, không có bất kỳ phản ứng nào. Chỉ đến mấy chữ cuối cùng, anh ấy khẽ nhướng mày.
"Tôi nghĩ đã nhờ vả thì nên có chút thành ý chứ, phải không, bạn gái cũ?"
Anh ấy cầm ly rượu vang đỏ, thong dong tản mạn mà nhìn tôi cười:
"Cởi ra đi."