Mặt tôi trắng bệch, cứng đờ, không thốt ra được một lời nào. Dáng vẻ này cuối cùng làm anh ta hài lòng. Tần Vô Nguyệt vẻ mặt mãn nguyện, dẫn người của mình sang một chỗ khác. Ánh đèn trong sảnh hình như cũng đi theo anh ta.

Tôi đứng nguyên tại chỗ, chìm trong bóng tối, bàng hoàng nhớ lại chuyện xưa.

Rất nhiều năm trước, chúng tôi đều 18 tuổi. Lần đầu tiên lên thành phố lớn, ở trong căn phòng tồi tàn nhất của khu nhà trọ ổ chuột. Mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, tôi tắm xong ở cái nhà tắm tạm bợ, khi trở về tóc còn đóng băng. Vậy mà tôi vẫn cố tình luồn bàn tay lạnh ngắt vào trong cổ áo ấm áp của anh ấy.

Tần Vô Nguyệt cũng không giận, anh ta đặt cây đàn guitar xuống, nghiêng người, nắm lấy cổ áo tôi rồi cúi xuống hôn. Mái tóc ướt sũng rũ xuống, những giọt nước lạnh lẽo lăn dài trên má và ngực anh ấy. Giống mồ hôi, lại càng giống những giọt nước mắt chực trào.

Khi ấy Tần Vô Nguyệt đã rất đẹp trai. Thậm chí còn đẹp hơn bây giờ, một vẻ đẹp hoang dại, bất cần, hoàn toàn thô ráp. Tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, tầm thường vô vị trong mắt anh ấy, chợt cảm thấy cảm khái: "Anh có thấy em xấu không?"

"Em đùa gì vậy?" Anh hơi bất mãn cắn nhẹ môi tôi, dùng một chút lực. Nhiệt độ cơ thể hai đứa quấn quýt nóng bỏng cả một vùng, anh khẽ cọ vào tôi, khiến tôi cảm nhận rõ ràng sự hiện hữu của anh ấy: "Anh thế này rồi mà em còn hỏi anh có chê em đẹp hay không?"

"Bạn gái anh đương nhiên là đẹp nhất trần đời rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play