Tần Vô Nguyệt sốt cao hai ba ngày mới hoàn toàn hạ, trong thời gian đó anh ấy cứ ngủ rồi tỉnh, tỉnh táo rất nhiều lần, nhưng lại không chịu đi bệnh viện. Tôi không ép anh ấy, cứ theo hướng dẫn mà cho anh ấy uống thuốc hạ sốt, rồi canh chừng nhiệt độ cơ thể anh ấy bằng túi chườm đá.
Trên đường, quản lý của anh ấy đã đến một chuyến, hình như có chuyện muốn nói, nhưng nhìn thấy tôi lại nuốt lời vào trong, chỉ bảo đợi Tần Vô Nguyệt tỉnh dậy thì liên hệ lại cho cô ấy. Tôi nói được. Khi anh ấy khỏi hẳn, tôi liền chuyển lời, Tần Vô Nguyệt tựa vào đầu giường, mặt không biểu cảm nghe xong, đột nhiên nghiêng đầu cười khẽ:
"Không cần liên hệ lại đâu, tôi biết cô ấy vì chuyện gì - cô cứ nói với cô ấy, cứ theo thời gian đã định mà làm, không thành vấn đề."
Tôi gật đầu, ra ngoài nhắn tin xong quay lại, thấy anh ấy vẫn tựa vào đầu giường, giữ nguyên tư thế trước khi tôi rời đi, thậm chí ngay cả mặt cũng không xoay chuyển một chút. Sau cơn bạo bệnh, sắc mặt anh ấy trắng bệch đáng sợ, trước mắt phiếm một màu hồng phấn mơ màng, như một đóa hoa đã chạy đến giới hạn, đẹp đến ghê người.
Tôi nhìn môi anh ấy khô khốc, đưa ly nước qua, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Chính là chuyện buổi nghe thử bài hát mới hôm đó ấy mà."
Anh ấy nhấp từng ngụm nhỏ, uống hết một chén nước, sau đó vén chăn lên, xuống giường, quay đầu hỏi tôi:
"Có muốn đi siêu thị mua ít đồ không?"
Tôi hơi ngẩn ra một chút: "Chuyện này, tôi còn tưởng anh chỉ làm cùng cô Chu thôi chứ."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT