Tôi tự mình lái xe về. Nhà Tần Vô Nguyệt ở khu biệt lập dành cho giới siêu giàu, xe bình thường không được phép vào. Tôi xuống xe ở giao lộ, đi vào một tiệm thuốc gần đó. Nhân viên trực ca bị vết máu trên mặt tôi làm cho hoảng sợ, luống cuống chạy lại hỏi tôi có bị nặng không, thấy tôi vẫn còn tỉnh táo, cô ấy liền đưa povidone cho tôi tự xử lý vết thương. Tôi thanh toán tiền, nói lời cảm ơn, rồi một mình chậm rãi đi về.
Đã là cuối mùa thu, đêm Thượng Hải, ngay cả gió cũng ẩm ướt và lạnh lẽo. Tôi bị cơn gió này bao trùm, cả người rơi vào trạng thái hỗn độn, tư duy đình trệ, gần như vừa đi được một lúc liền cuộn tròn lại ở đâu đó rồi thiếp đi. Ký ức như đèn kéo quân hỗn loạn quay mòng mòng trước mắt tôi, trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy mình đã ngủ rồi, nhưng hình như lại không phải.
Cho đến khi giọng Tần Vô Nguyệt lại một lần nữa vang lên, mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn: "Dậy."
Tôi muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại như bị tắc nghẽn, không phát ra được chút âm thanh nào. Chỉ có thể cố gắng mở to mắt, nhìn thấy anh ta từ trên cao nhìn xuống tôi, dùng mũi giày đá nhẹ vào eo tôi.
"Nằm ở đây làm gì? Giả đáng thương sao? Triệu Nguyệt, cô nghĩ tôi còn bị lừa bởi trò đó của cô sao?"
Tôi không đáp lời, anh ta ngồi xổm xuống, nâng tay lên, khẽ vuốt ve mặt tôi, chắc là định nói gì đó, nhưng tay anh ta lại dán chặt vào má tôi, dừng lại bất động.
"Sốt sao không nói?"
Cơ thể tôi nhẹ bẫng, anh ta bế tôi từ dưới đất lên, tôi hơi hoảng hốt níu chặt lấy ống tay áo anh ấy, há miệng, cuối cùng cũng nặn ra được một chữ từ cổ họng bỏng rát:
"...Anh."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play