Chuyển ngữ bởi Bạch Liên Hoa.

Dù không hiểu tại sao mình lại quay về mười năm trước trong khi bản thể quá khứ vẫn tồn tại, nhưng khi nhìn thấy chính mình của ngày xưa đang cần hơi ấm hơn bao giờ hết, Lâm Độ biết rằng, dù có muốn đứng ngoài cuộc, cậu cũng không tài nào làm được.

*Lâm Độ, tôi sẽ cho em một tương lai hoàn toàn mới.*

Lâm Độ thầm hứa với bản thể kia của mình như vậy, đồng thời đổi hướng, đi về phía phòng làm thủ tục của cô nhi viện. Trước hết, cậu phải hoàn tất giấy tờ, đến lúc đó là có thể trực tiếp mang “cậu bé ấy” về nhà.

***

Ngồi trên một chiếc ghế nhựa, Lâm Độ trả lời câu hỏi của người đàn ông trước mặt.

“Tên họ?”

“… Cừu Ức. Cừu trong thù hận, Ức trong hồi ức.” Đúng vậy, báo thù rồi sẽ trở thành hồi ức, chứ không phải là ký ức mãi mãi chẳng thể nào quên.

“Có thu nhập ổn định không, khoảng bao nhiêu?”

“Có, mỗi tháng 5000.” Lâm Độ, à không, Cừu Ức nói dối không một chút áp lực.

“Vấn đề vợ chồng thì sao, anh muốn nhận nuôi là vì vợ không sinh được hay là…” Người hỏi chuyện nhìn tấm thẻ ngân hàng đang được kẹp giữa những ngón tay thon dài của Cừu Ức, giọng nói bỗng ngập ngừng.

“Những câu hỏi thế này, hỏi cho có lệ là được rồi phải không? Ngại quá, tôi đang khá vội.” Gương mặt tuấn mỹ của Cừu Ức nở một nụ cười ôn hòa, mềm mỏng, khiến người ta không tài nào tức giận nổi.

Huống hồ, người trước mặt vốn cũng là kẻ ham chút lợi lộc. Hắn chỉ gật gật đầu, nở một nụ cười có phần nịnh nọt rồi chạy đi đâu đó lấy ra một chiếc máy POS, đưa tới trước mặt Cừu Ức.

“Một ngàn tệ thì sao?” Cừu Ức vừa đọc cho hắn dãy số trên thẻ, vừa thăm dò. Mức giá này xem như khá cao, vì vốn dĩ theo quy trình, cậu chẳng nhận được gì. Chẳng qua, chứng minh thư và các giấy tờ liên quan của Cừu Ức đều có vấn đề, nếu làm đúng thủ tục sẽ rất phức tạp.

“Ha ha, quá nhiều rồi ấy chứ. Không biết anh đây muốn nhận nuôi cháu nào ạ?” Viên nhân viên nhìn tin nhắn báo tiền về tài khoản trên điện thoại, tâm trạng vui vẻ hẳn lên, thuận miệng hỏi mà không thấy có gì kỳ lạ.

Chẳng qua chỉ là nhận nuôi một đứa trẻ thôi mà. Chỉ cần không phải loại người trông có vẻ bất hảo, có khả năng nhận nuôi rồi bán đi hoặc làm chuyện phi pháp, thì với một người trông có vẻ thuộc tầng lớp tinh anh như Cừu Ức, hoàn toàn không cần phải lo lắng. Những người như cậu cũng có rất nhiều, đều là những người ghét thủ tục rườm rà hoặc đang vội mà thôi.

“Lâm Độ.” Cừu Ức rất hài lòng với phản ứng của viên nhân viên, nụ cười trên môi cũng trở nên chân thật hơn một chút.

“À, là nó à.” Viên nhân viên hơi sững lại, rồi tiếp tục điền thông tin vào hồ sơ. Ngoại trừ câu trả lời cho hai câu hỏi đầu tiên, phần lớn thông tin còn lại đều do hắn tự bịa ra, nhưng lại rất hợp lý. Hắn có kinh nghiệm, đảm bảo sẽ không bị lộ. Miệng vẫn tùy ý nói chuyện: “Thằng bé này ở đây cũng coi như có tiếng đấy. Nghe nói trước kia là công tử nhà giàu, chỉ là không được hòa đồng cho lắm. Những người đến nhận nuôi đều thích mấy đứa nhỏ tuổi, chưa nhớ rõ về cha mẹ cũ, hoặc là mấy đứa lớn hơn một chút nhưng ngoan ngoãn, bình thường. Cho nên nó cứ ở lại đây mãi thôi.”

Khi nghe hắn nói đến hai chữ “hòa đồng” và “bình thường”, ánh mắt Cừu Ức lóe lên, đáy mắt sâu thẳm ẩn chứa một cảm xúc không rõ, nhưng độ cong của khóe môi lại càng rộng hơn.

“Nói mới nhớ, còn có một đứa nữa cũng giống hệt nó. Tên là Sở Phi, kia kìa, đang ở đó đấy. Một thằng nhóc rất lạnh lùng, cũng luôn lủi thủi một mình, chẳng ai nhận nuôi cả.” Viên nhân viên lúc này đã điền xong thông tin, chỉ tay về phía một cậu con trai đang ngồi ngẩn người trên bậc thềm sau lưng Cừu Ức.

“Không biết có tiện cho tôi biết tuổi của cậu bé không?” Cừu Ức nhìn về phía Sở Phi. Khí chất “người sống chớ lại gần” toát ra từ cậu trai ấy, cùng với sự lạnh nhạt không hề che giấu trong đáy mắt, lại giống hệt với những cảm xúc mà cậu luôn chôn chặt trong lòng. Điều đó khiến cậu thấy hứng thú.

“Hình như cũng 16 tuổi bằng Lâm Độ thì phải. Nghe nói hồi cấp hai chúng nó học cùng lớp, chỉ là vì không có tiền nên không học tiếp lên cấp ba.” Viên nhân viên vừa nói, vừa đưa một tập tài liệu cho Cừu Ức. “Đây, xong rồi. Phí thủ tục mười mấy đồng tôi không lấy của anh đâu. Tuy trông anh không giống người đã ba mươi mốt tuổi, nhưng tôi hiểu mà, sẽ không tò mò hỏi nhiều đâu.”

“Cảm ơn.” Cừu Ức mỉm cười gật đầu, nhưng vừa cất bước lại ngừng lại. Cậu do dự một hồi rồi vẫn quyết định hỏi: “Tôi cũng muốn nhận nuôi Sở Phi, anh có thể giúp tôi làm thêm thủ tục được không?”

Viên nhân viên sững sờ, nhưng vẫn cười gật đầu. “Tuy không biết tại sao anh toàn nhận nuôi mấy đứa như thế này, nhưng tôi cũng không quản được. Thêm một đứa nữa cũng không phiền phức lắm, xong ngay thôi.”

“Thật sự cảm ơn anh nhiều.” Cừu Ức mỉm cười nhận lấy tập hồ sơ thứ hai, rồi lại quẹt thẻ thêm một lần nữa, chuyển 500 tệ vào tài khoản của viên nhân viên.

Nhìn thấy tin nhắn báo tiền về điện thoại, viên nhân viên vội vàng xua tay. “Không đâu, không đâu, đây là việc tôi nên làm mà.”

Cừu Ức mỉm cười đáp lễ, sau đó xoay người đi về phía Sở Phi.

***

Sở Phi đang ngồi trên bậc thềm thì thấy trước mặt bỗng xuất hiện một đôi chân thon dài. Cậu còn chưa kịp ngẩng đầu lên, chủ nhân của đôi chân ấy đã ngồi xổm xuống, và một gương mặt tuấn tú, nho nhã khó có thể dùng lời nào để diễn tả hiện ra ngay trước mắt.

Cậu đang đoán xem ý đồ của người này là gì thì một giọng nói ấm áp tựa suối nguồn đã truyền vào tai.

“Về nhà với tôi nhé.”

“Về nhà?” Sở Phi có chút giật mình. Cụm từ dường như xa vời không thể với tới này khiến thần kinh cậu phản ứng chậm mất một nhịp.

“Phải, về nhà của chúng ta.” Cừu Ức chìa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên trên.

Sở Phi do dự một lúc, rồi đặt tay mình lên tay Cừu Ức. Sau đó, trong cơn hoảng hốt, cậu để mặc Cừu Ức nắm tay mình, dẫn về một phía trước không xác định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play