Sau khi hiểu rõ tình hình, Tưởng Nam Nhứ liền để Mộng Nguyệt đưa mình về viện nghỉ ngơi, vừa thu xếp hành lý, vừa làm quen với nơi ở mới.
Ngưng Hương viện vốn yên tĩnh, nay bỗng thêm người nên sinh hoạt cũng ít nhiều gượng gạo. Tưởng Nam Nhứ vừa đưa tay định gấp chồng xiêm y, đã bị Mây Khói ngăn lại:
“Nương tử, người là chủ tử, không thể làm việc của hạ nhân. Xin để nô tỳ lo liệu.”
Xiêm y trong tay bị lấy đi, Tưởng Nam Nhứ thoáng sững sờ. Quả thật, Mây Khói nói không sai: thân phận khác biệt, tiểu thiếp và nha hoàn vốn có giới hạn. Nếu nàng cúi đầu làm việc vặt, trong mắt người ngoài chẳng khác nào tự hạ thấp mình.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu không giúp, chẳng phải để một mình Mộng Nguyệt bận rộn đến bao giờ? Hơn nữa nàng cũng không quen cảnh ngồi yên, để người khác nhọc nhằn còn mình thảnh thơi.
Nghĩ vậy, nàng dịu dàng cười:
“Vậy phiền các ngươi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT