Tháng Giêng vừa sang, tuyết lớn mới ngừng rơi, khắp núi rừng còn vương hơi sương lạnh buốt, trắng xoá một màu. Gió từ khe núi thổi về rét buốt, mang theo hơi ẩm và mùi lá mục. Bỗng chốc, giữa không gian tĩnh mịch vang lên tiếng bước chân giẫm trên tuyết, thanh thúy mà hỗn loạn, như khẽ khuấy động cả mặt đất vừa chìm trong giấc đông.

Một thiếu nữ thân hình mảnh mai từ trong rừng cây hiện ra, vạt váy vén cao, bước chân nhẹ nhàng nhưng vội vã. Vượt qua con dốc nhỏ, nàng tiến đến một khoảng đất trống phủ đầy cỏ khô và băng vụn, tựa vào gốc tùng cao đứng lại, hơi thở dồn dập chưa kịp ổn định.

Làn môi đỏ hồng khẽ mím, lồng ngực phập phồng nhẹ theo nhịp thở dốc. Cổ tay trắng ngần buộc dải tơ hồng lay động trong gió, như đóa hoa đào sớm nở nơi núi sâu lạnh giá. Gió đầu xuân dù sắc như dao vẫn không giấu được vẻ trong trẻo của nàng – một vẻ đẹp mộc mạc mà sinh động, như sương mai đọng trên cánh cỏ đầu ngày.

Chớp chớp hàng mi dài đọng sương, Tưởng Nam Nhứ đưa mắt nhìn dấu khắc trên thân cây trước mặt – một ký hiệu giản đơn mà rõ ràng, được phụ thân nàng để lại. Nơi này… hẳn là gần chỗ chôn giấu con mồi.

Phụ thân nàng vốn là thợ săn lão luyện trong vùng. Hôm qua, sau một chuyến săn dài, chẳng may trượt chân, bị thương nơi đầu gối, đành giấu con mồi lại dưới tuyết sâu, dặn nàng và đệ đệ sáng sớm hôm sau quay lại lấy.

Hai huynh muội vượt núi non, đi suốt hai canh giờ mới tìm được đến đây. Nhưng vị trí cụ thể… vẫn cần dò xét kỹ.

“A tỷ, tỷ chắc chỗ này không? Nhỡ đâu dẫn nhầm đường thì khổ đấy.”

Tiếng gọi vọng lên từ vùng đất trũng phía sau khiến nàng giật mình quay đầu lại. Là Tưởng Đậu Vũ, đệ đệ nàng, đang đứng giữa vạt cỏ dày, mặt mày nhăn nhó vì mệt mỏi, vừa thở vừa trách móc:

“Chỉ vài con thỏ chết với một con hồ ly què, có gì mà quý hóa dữ vậy? Cần gì đi xa tới thế chứ? Biết thế đã nghe lời mẫu thân, để mình tỷ đi thôi, chẳng có gì vui cả, vừa lạnh vừa cực…”

Tưởng Đậu Vũ mới mười ba, tuổi nhỏ lại quen sống yên ổn trong nhà, đâu biết gian lao vất vả là gì. Từ bé hắn được cưng chiều, ăn no mặc ấm, chẳng hiểu được giá trị của miếng thịt giữa mùa đông tuyết phủ – thứ đủ nuôi cả nhà qua nửa tháng trời.

Chuyến đi này vốn không cần hai người. Nhưng hắn cứ nằng nặc đòi theo cho biết núi tuyết ra sao, chẳng chịu ở nhà yên phận. Suốt từ sáng tới giờ, đi không được bao xa đã than mệt, hỏi đói, kêu lạnh, rề rà dây dưa mãi, khiến nàng mất cả kiên nhẫn.

Phiền toái thật.

Tưởng Nam Nhứ không nói gì, chỉ đứng yên nhìn hắn lội qua lớp tuyết tiến lại gần, rồi khẽ cong môi cười dịu dàng, nhẹ giọng dỗ dành:

“Sắp tới rồi, Đậu Vũ ngoan. Đệ ráng thêm chút nữa, tìm xong là về ngay.”

Giọng nàng nhẹ như gió thoảng, khiến thiếu niên vừa oán trách liền im bặt. Nhìn tỷ tỷ trong làn sáng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dịu dàng, chẳng hiểu sao hắn lại thấy chột dạ. Rõ ràng nàng chẳng hề nặng lời, nhưng cái dáng vẻ chịu đựng ấy lại khiến người khác không nỡ làm tổn thương.

Tưởng Nam Nhứ là mỹ nhân nổi tiếng trong vùng, khuôn dung đoan lệ, ánh mắt trong như suối núi đầu nguồn. Từ việc bếp núc đến săn bắt, may vá đến chăm sóc mẫu thân ốm yếu, mọi việc trong nhà đều do nàng gánh vác. Một mình nàng chống đỡ cả gia đình, chịu thương chịu khó mười mấy năm, chưa từng hé nửa lời than thở.

Nhưng chính vì nàng luôn nhẫn nhịn như thế, càng khiến trong lòng Tưởng Đậu Vũ sinh ra một thứ phản cảm kỳ lạ. Hắn chẳng thích nàng. Trong mắt hắn, nàng không khác gì một chiếc bóng dịu dàng, trống rỗng. Thậm chí… còn không bằng con chó nhỏ hắn từng nuôi thuở bé. Ít nhất, con chó còn biết nhe răng khi không vui, chứ không như nàng – chỉ biết mỉm cười, chỉ biết nhẫn nhục, lúc nào cũng tỏ ra dịu hiền.

Nàng là tỷ tỷ hắn, nhưng cũng là kẻ khiến hắn cảm thấy… mệt mỏi.

Sắc mặt Tưởng Đậu Vũ không vui mấy, hắn ta bước nhanh lướt qua nàng, lạnh giọng cằn nhằn: "Hừ, chỗ này làm gì có tảng đá lớn nào? Chắc phụ thân lẫn rồi, nhớ nhầm chỗ cũng nên." 

Tưởng Nam Nhứ thấy rõ sự ghét bỏ và chế giễu trong mắt hắn ta, nhưng nàng chỉ lặng lẽ dời ánh mắt, giọng nói bình thản: "Cẩn thận tìm thử đi, có lẽ bị tuyết chôn mất rồi." 

Đêm qua có một trận tuyết lớn, gần như bao phủ hết mọi dấu hiệu trên mặt đất. Tưởng Nam Nhứ đã tìm một vòng lớn, cuối cùng cũng phát hiện góc tảng đá màu than chì sau một cây tùng. 

Xung quanh không có dấu chân, hẳn là chưa ai trong thôn phát hiện ra. Nhận ra điều này, Tưởng Nam Nhứ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thấy may mắn. 

Thôn Thanh Nguyên dựa vào núi mà sống, dân trong thôn đều làm nghề săn bắn chứ không chỉ riêng nhà nàng. Vào mùa đông, con mồi không nhiều như các mùa khác, nên con mồi giấu dưới tuyết chẳng khác nào lương thực trời ban. Nếu bị ai đó lén lấy mất, gia đình nàng cũng chẳng thể lý lẽ gì cho được. 
Tưởng Nam Nhứ khom lưng quan sát địa hình. Tảng đá nhô lên khỏi mặt đất một đoạn, tuy không quá cao nhưng khá gồ ghề. Một chỗ thảm thực vật cùng cành khô bên cạnh có dấu hiệu bị đè gãy rõ ràng. Nàng đoán đây hẳn là nơi phụ thân nàng vô ý trượt ngã, còn con mồi thì bị chôn dưới lớp bùn đất dưới tảng đá này. 

Con dốc này không có chỗ đặt chân chắc chắn nên việc trực tiếp leo xuống từ mép đá dường như không thể thực hiện được. 

Tưởng Nam Nhứ đi xa thêm một chút, tìm được một đường mòn miễn cưỡng có thể đặt chân xuống. Nàng vừa định duỗi chân thử thì bên cạnh vang lên giọng nói khinh thường của Tưởng Đậu Vũ: “Tỷ đi xa thế làm gì? Trực tiếp từ đây đi xuống chẳng phải nhanh hơn sao…” 

Nhưng hắn ta còn chưa dứt lời thì một chân trượt hụt, thẳng thừng ngã lăn xuống dưới. 
Bịch! 

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp núi rừng khiến Tưởng Nam Nhứ nhíu mày nhìn về phía đáy dốc. Tưởng Đậu Vũ ngồi bật dậy trên nền tuyết, ôm lấy chân phải đau đớn đến nhe răng trợn mắt. 

Kiên nhẫn của nàng gần như cạn kiệt. Từ đầu đến giờ, nàng đã đủ mệt mỏi vì đứa đệ đệ ngu ngốc này. Thật sự là được việc chẳng bao nhiêu, phá hoại thì nhiều, nhưng nàng lại không thể bỏ mặc hắn ta. Dù gì nếu hắn ta xảy ra chuyện, người bị mẫu thân đánh mắng sau khi về nhà cũng chỉ có nàng. 

Đường núi không dễ đi, lớp tuyết dày khiến việc tìm chỗ đặt chân vững chắc càng khó khăn hơn. Tưởng Nam Nhứ nắm lấy những cành cây xung quanh làm điểm tựa, cẩn thận trượt xuống dốc. Còn chưa đứng vững, nàng đã nghe thấy tiếng chửi rủa thô tục. 

Những lời lẽ cay độc xuất phát từ chính miệng Tưởng Đậu Vũ và tất nhiên là nó nhằm thẳng vào nàng. 
Hắn ta trách nàng không nhắc nhở sớm hơn, cố ý để hắn ta ngã xuống. 

Tưởng Nam Nhứ ngồi xổm xuống bên cạnh hắn ta, sắc mặt không chút biến đổi. Nàng đã quen với những lời lẽ ác ý của hắn ta từ lâu. Nàng chỉ nhẹ nhàng ấn lên vai hắn ta, giọng nói bình thản: “Trước khi vết thương trở nặng, tốt nhất đệ đừng có động đậy.” 

Phụ thân nàng thường xuyên bị thương khi đi săn trong núi nên những việc xử lý vết thương cơ bản nàng cũng đã quen tay. Nghe vậy, Tưởng Đậu Vũ cũng không dám giãy giụa thêm. 

Tưởng Nam Nhứ xắn ống quần hắn ta lên, cẩn thận kiểm tra. Đôi mắt nàng hạ xuống, thoáng hiện vẻ thất vọng. Hắn ta bị thương nhẹ hơn nàng tưởng. Ngoài vài vết trầy xước da thịt thì chỉ là trật chân mà thôi.

 Đáng tiếc, sao không gãy hẳn cho rồi. 

“A… A tỷ…” 

Tưởng Nam Nhứ ngẩng đầu, phát hiện giọng hắn ta có chút khác thường. Nàng nghi hoặc nhìn lên, bắt gặp ánh mắt hoảng loạn của hắn ta. Khác hẳn với vẻ mặt nhăn nhó đau đớn lúc trước, giờ đây Tưởng Đậu Vũ sắc mặt tái nhợt như gặp quỷ giữa ban ngày. 

Theo ánh mắt hắn ta nhìn, Tưởng Nam Nhứ mới phát hiện ra ngay trước mặt đệ đệ nàng, dưới khe hở của tảng đá lớn, có một nam nhân đang nằm. 

Nửa người y bị tuyết vùi lấp. Bộ xiêm y trắng như trăng non gần như hòa làm một với màu tuyết. Mái tóc đen dài, sườn mặt tinh xảo, ngũ quan tuấn tú đến mức khiến người ta khó lòng quên được. Nhưng vết máu loang lổ xung quanh cơ thể y lại khiến người ta rùng mình sợ hãi. 

“Chết… Chết người rồi!” 

Tưởng Đậu Vũ chưa từng thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy, lập tức hoảng sợ tột độ. Hắn ta vừa hét lên vừa dùng tay chân loạng choạng bò lùi lại. 
Sắc mặt Tưởng Nam Nhứ cũng thay đổi, phản ứng đầu tiên của nàng là muốn chạy. Từ nhỏ đến lớn, ngoài vài lần chứng kiến trưởng bối qua đời, nàng chưa từng thấy thi thể nào, huống chi là một người chết không rõ nguyên nhân giữa núi rừng thế này. 

Nhưng khi lùi được vài bước, Tưởng Nam Nhứ đột nhiên dừng lại. 

Nếu hôm nay nàng không mang được con mồi về, chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận đòn từ mẫu thân. Nhưng điều đó còn chưa đáng sợ bằng việc nhà đã cạn lương thực. Mẫu thân nàng chắc chắn sẽ lấy cớ này để ép nàng gả đi đổi lấy lương thực. 

Ở thôn này, một nữ hài chưa đến tuổi cập kê chẳng đáng giá bao nhiêu. Còn sau khi nàng vừa mới cập kê vài ngày trước, mẫu thân nàng đã bắt đầu lo chuyện hôn sự, rao giá rõ ràng, chẳng quan tâm đến phẩm hạnh hay gia thế của nhà trai, chỉ cần có tiền là được, thái độ ấy chẳng khác gì bán con gái lấy lợi. 
Gió lạnh thổi bay những lọn tóc mai của Tưởng Nam Nhứ, nàng xách váy, bước nhanh về phía nam nhân đang nằm bất động trên đất. 

Người chết thì đã sao? Người chết còn dễ đối phó hơn người sống nhiều. 

Tưởng Nam Nhứ ngồi xổm xuống cạnh nam nhân, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của y. Nàng thuận tay thử hơi thở của y. Hơi thở yếu ớt đến mức khó phát hiện, nhưng ít ra y vẫn chưa chết. Tin tốt là vậy, nhưng tin xấu là y cách cái chết không xa. 

Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến nàng, nàng không có ý định cứu y, chỉ muốn lấy lại con mồi mà thôi. 

Không biết nam nhân này nằm đây bao lâu, toàn thân y đã đông cứng như tảng đá. Tưởng Nam Nhứ phải dùng hết sức mới có thể kéo y qua một bên đất trống. Sau đó, nàng cẩn thận gạt lớp tuyết trên mặt đất, lộ ra lớp bùn mềm phía dưới. Chẳng mất bao lâu, nàng đã đào được con mồi mà phụ thân nàng để lại. 
Thấy nhiệm vụ hoàn thành suôn sẻ, Tưởng Nam Nhứ không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nàng chuẩn bị mang theo con mồi rời đi thì đột nhiên có một bàn tay nắm chặt lấy cổ chân nàng. Cảm giác lạnh băng truyền đến khiến nàng giật mình. 

Nàng quay đầu lại thì thấy nam nhân đột nhiên mở mắt, ánh mắt mờ mịt như sương mù, đầy bản năng cầu sinh. y nắm lấy chân nàng như bấu víu vào cọng rơm cuối cùng, ánh mắt cầu cứu nhìn chằm chằm vào nàng. 

Hơi thở Tưởng Nam Nhứ khựng lại trong giây lát, tiếng thét chực trào nơi cổ họng bị nàng nuốt ngược xuống. Nhưng chưa kịp phản ứng gì thêm, lực nắm trên cổ chân nàng từ từ buông lỏng, rồi cánh tay y vô lực rơi xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play