Nhìn thần sắc âm tình bất định trên gương mặt kia, lòng Tưởng Nam Nhứ không khỏi dấy lên mối bồn chồn khó tả. “Cũng thế?” Hắn rốt cuộc có ý gì?
May thay, Chu Nguyên Bạch cũng chẳng để nàng phải suy đoán quá lâu. Hắn thong thả đứng dậy, lùi sang một bên, giọng trầm thấp vang lên:
“Bản công tử chưa từng lấy việc làm khó kẻ khác làm thú vui. Nếu ngươi đã không nguyện ý, vậy cứ đi thôi.”
Áp lực trước mắt bỗng chốc tan đi, Tưởng Nam Nhứ nghe hắn thản nhiên buông lời, trong lòng lại hừ lạnh một tiếng. Nói một đằng, làm một nẻo, quả thật như mang hai khuôn mặt. Hắn bảo không thích làm khó người khác? Hừ, vậy thì kẻ vừa rồi lôi kéo nàng, thậm chí hung hăng cắn mổn, là ai kia chứ?
Dù trong lòng trăm mối phẫn hận, nàng cũng chẳng dám ngay trước mặt hắn mà phát tiết. Thế đạo vốn bất công, thân phận Chu Nguyên Bạch cao vời như thế, nàng có muốn cũng chẳng tìm nổi chỗ để giãi bày. Huống hồ, trong sâu thẳm lòng nàng, vẫn còn chút tư tâm — chưa muốn cùng hắn hoàn toàn xé rách da mặt. Chỉ mong sau này vào hầu phủ, sẽ không phải dây dưa nhiều với vị nhị công tử này.
Dẫu cố ép mình bình tâm, song sau trận khóc vừa rồi, lồng ngực nàng vẫn như rỗng tuếch, chân tay lại tê dại không thôi. Nàng phải chống tay lên tường, cố sức mới có thể gượng đứng dậy. Trước hết nàng khẽ xoa đôi mắt còn ươn ướt, sau lại vỗ nhẹ tà váy lấm lem bụi đất.
Không cần soi gương nàng cũng biết, bộ dạng mình lúc này hẳn vô cùng chật vật. Váy áo còn tạm, chỉ có đôi mắt sưng đỏ cùng mái tóc rối bời kia thật khó giải thích. Nếu cứ thế bước ra, e rằng sẽ bị người khác “hiểu lầm”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play