tiết Thanh Minh , mưa xuân rơi rả rích. Tí tách trên mái ngói, giọt nước đọng nơi hành lang rơi xuống nền gạch loang loáng, khiến cả đình viện phủ một tầng hơi sương mát lành. Trong không khí, hương thảo mộc thanh tân dìu dịu tỏa ra, càng làm cảnh sắc thêm yên tĩnh.
Tưởng Nam Nhứ đứng bên song cửa sổ, ánh mắt xa xăm, dáng vẻ ngẩn ngơ. Nàng chậm rãi xoay chén trà trong tay, rồi khẽ đẩy cánh cửa khắc hoa, nghiêng người mà ngắm mưa rơi ngoài hiên.
Đã hơn một tháng miệt mài học quy củ, thế nhưng hầu phủ bên kia vẫn chưa có tin tức đón nàng nhập phủ. Chỉ có từ Thanh Nguyên thôn, song thân gửi tới một phong thư, nói hầu phủ đã phái người đưa vô số lễ vật sang, coi như sính lễ.
Trong thư chữ nào chữ nấy đều tràn ngập niềm tự đắc, còn phá lệ khen nàng, rằng rốt cuộc nữ nhi này cũng “hữu dụng”, kết được duyên với hầu phủ, để cha mẹ ở quê có thể nở mày nở mặt. Cuối thư lại không quên dặn dò: ngày sau phải nhớ công sinh thành, hiếu thuận phụ mẫu, chớ quên cội nguồn.
Mưa xuân vốn thanh tân, mát lành, nhưng lòng Tưởng Nam Nhứ lại trĩu nặng như đè đá. Nàng nâng chén trà, nhấp một ngụm nóng, tự trấn an: tuy chưa định ngày, song hầu phủ đã có hành động, ngày nàng bước chân vào cửa, hẳn cũng không còn xa.
Đúng lúc ấy, phía sau truyền đến tiếng bước chân rộn ràng, xen lẫn tiếng trẻ nhỏ ríu rít. Nha hoàn vén rèm châu, Tưởng Văn Thúy ôm Uẩn ca nhi bước vào.
Tưởng Nam Nhứ vội đặt chén trà xuống, khẽ khom người hành lễ:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play