Bởi vì hành động đường đột bế nàng lên giữa thanh thiên bạch nhật, ngoài phố lập tức truyền ra đủ lời đồn đại. Có người khen ngợi rằng đó là cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, lại cũng có kẻ chê cười thất lễ thất tiết. Dù thế nào đi nữa, với danh tiếng của hầu phủ mà nói, đây quả thực không phải chuyện hay.
Chu Ngọc Hành vốn chẳng mấy hứng thú với việc nạp thiếp, đang định tìm cách khác để khéo léo hóa giải chuyện này. Thế nhưng trong đầu chợt thoáng hiện lên khuôn mặt nhỏ bé, đôi mắt long lanh ngấn lệ, yếu ớt mà đáng thương kia. Lời chối từ đến bên miệng, hắn lại lặng lẽ nuốt trở vào.
Một lát sau, hắn khẽ nâng mí mắt, giọng trầm ổn mà dứt khoát:
“Chọn ngày lành, đưa nàng nhập phủ đi.”
Tô Phù Anh ngẩn ra, hàng mi khẽ run, khóe môi khẽ cong, trong lòng dâng lên vài phần kinh ngạc. Nàng thật không ngờ nhi tử lại chịu buông lời đồng ý nạp thiếp.
Từ trước đến nay, hắn luôn giữ mình thanh bạch. Ngoài việc thân phụ tự tay chọn thế tử phi là Ngụy thị, hậu viện vẫn trống trải, người ngoài dù có mong cũng chẳng dễ bước chân vào. Không ngờ hôm nay lại dễ dàng xuất hiện một kẽ hở. Nghĩ vậy, Tô Phù Anh chậm rãi mỉm cười:
“Chuyện này để ta cho người sang Chử gia nói một tiếng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT